giữa đêm tàn, em rực cháy

Chương 8: Những Bóng Ma Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa không còn rơi, nhưng mặt đường vẫn loang loáng ướt dưới ánh đèn xe. Ái Nhi đứng bên cửa sổ tầng 35 trụ sở Horizon, ly rượu vang đỏ sóng sánh trong tay, mắt hướng về thành phố như đang nhìn một chiến trường mà cô vừa bước ra khỏi.

Tin nhắn cảnh báo gửi cho Tô Gia Hào không phải cú đánh trí mạng, nhưng đủ khiến hắn bối rối. Và trong thương trường, chỉ cần một khoảnh khắc chệch hướng cũng có thể tạo ra hệ lụy dây chuyền khủng khiếp.

Đêm đó, Trịnh Vũ không về. Anh để lại một dòng tin nhắn:
"Anh cần xử lý vài việc. Nếu có chuyện gì, em chỉ cần gọi."

Cô không hỏi gì thêm. Không phải vì không quan tâm, mà vì cô biết – anh đang bảo vệ cô theo cách của riêng anh.


Sáng hôm sau, một bức thư nặc danh được gửi đến hộp thư nội bộ Horizon. Không tiêu đề, không địa chỉ người gửi. Trong thư là bản sao kê tài khoản của một công ty vỏ bọc tại Singapore, cùng những khoản chuyển tiền định kỳ từ Trường Hưng Media.

Cuối thư có một dòng chữ viết tay nguệch ngoạc:
"Người bên cạnh cô… không sạch sẽ như cô tưởng."

Thư được gửi lúc 6:13 sáng – giờ mà chỉ có những kẻ mất ngủ hoặc đã chuẩn bị sẵn mới có thể hành động.

Ái Nhi siết chặt mảnh giấy, ánh mắt hơi run rẩy. Đây không chỉ là một lời cảnh báo – mà là một đòn thử phản ứng. Kẻ gửi thư biết rõ mối quan hệ giữa cô và Trịnh Vũ.

Cô gọi cho Lục An – trưởng phòng pháp lý Horizon, người mà cô hoàn toàn tin tưởng. “Tôi cần anh kiểm tra lịch sử tài chính của Trịnh Vũ. Tất cả, kể cả các công ty mà anh ta từng làm việc, cổ phần nếu có. Tuyệt đối bí mật.”

Lục An không hỏi vì sao. Trong mắt anh, Lâm Ái Nhi là một CEO không bao giờ hành động theo cảm xúc.


Chiều hôm đó, cô đến bệnh viện. Không phải để thăm ai, mà là gặp bác sĩ Lâm – người đã theo dõi tình trạng của mẹ cô nhiều năm trước.

“Cô Ái Nhi?” – Bác sĩ ngạc nhiên. “Tôi tưởng cô đã rời khỏi thành phố từ lâu.”

“Đúng. Nhưng tôi trở về để làm sáng tỏ vài chuyện.” – Ái Nhi đặt lên bàn một tập hồ sơ. “Tôi muốn hỏi về cái chết của mẹ tôi – bà Trần Diễm Phương. Bản chẩn đoán ghi là tai biến mạch máu não, nhưng…”

“Nhưng cô nghi ngờ?” – Bác sĩ Lâm ngắt lời. “Thực ra, tôi cũng đã từng.”

Ái Nhi ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên một tia hy vọng.

“Bà Trần không có tiền sử huyết áp cao, cũng không dùng thuốc gây loạn nhịp. Nhưng trong máu bà, có lượng cao bất thường một loại chất ức chế hệ thần kinh – rất giống với thuốc gây mê.”

Ái Nhi siết chặt tay. “Tại sao không có ai điều tra?”

“Bởi vì trước khi chúng tôi có thể làm xét nghiệm lần hai, mẫu máu đã bị ‘thu hồi vì lý do kỹ thuật’ từ phía quản lý bệnh viện. Và người chịu trách nhiệm ký xác nhận... là Tô Gia Hào – lúc đó là Phó chủ tịch ban điều hành bệnh viện.”

Mọi thứ như dội sấm trong đầu cô. Một lần nữa, cái tên đó lại xuất hiện – như bóng ma dai dẳng.


Khi rời bệnh viện, điện thoại cô đổ chuông. Là Nguyệt Lan.

“Cuối cùng em cũng dám gọi cho tôi.” – Ái Nhi đáp lạnh lùng.

“Tôi không gọi để đấu võ miệng.” – Nguyệt Lan không vòng vo. “Tôi muốn gặp, trực tiếp. Không báo chí, không người theo dõi. Chỉ tôi và cô.”

“Cô muốn gì?”

“Chỉ một câu hỏi.” – Giọng Nguyệt Lan đanh lại. “Nếu tôi đưa bằng chứng Trịnh Vũ từng làm việc gián tiếp cho Trường Hưng, cô có còn tin anh ta không?”

Cô im lặng. Nguyệt Lan bật cười, không đợi cô trả lời.

“Gặp tôi tại tầng thượng khách sạn Alure, 8h tối. Đến một mình. Nếu không… tôi sẽ chuyển tất cả bằng chứng cho truyền thông.”

Cuộc gọi kết thúc.

Ái Nhi ngồi lặng trong xe một lúc lâu. Tay cô nắm chặt vô lăng, lòng dậy sóng. Cô không tin Trịnh Vũ phản bội mình – nhưng là một người sống sót giữa địa ngục, cô hiểu rõ một điều:
Yêu không có nghĩa là mù quáng.


Tầng thượng khách sạn Alure vào buổi tối trông như một sàn diễn. Đèn vàng dịu tỏa xuống nền đá đen, giữa làn khói mỏng bốc lên từ hồ bơi nước nóng. Nguyệt Lan đứng đó, váy đen ôm sát, đôi môi đỏ rực như vết cắt giữa màn đêm.

“Cô đến rồi.” – Cô ta mỉm cười, vẫy tay như chào bạn cũ. “Không bị theo dõi chứ?”

“Tôi không có thời gian chơi trò mèo vờn chuột.” – Ái Nhi đáp, lạnh lùng. “Đưa bằng chứng ra đi.”

Nguyệt Lan lấy từ ví một chiếc USB. “Ở đây là tất cả: báo cáo nhân sự, tài liệu chuyển nhượng cổ phần công ty con, và email giữa Trịnh Vũ và đại diện bên Trường Hưng – từ ba năm trước.”

Ái Nhi siết tay. “Tại sao cô đưa cho tôi?”

“Vì tôi muốn cô biết – đàn ông nào cũng có giá của hắn.” – Nguyệt Lan tiến sát lại, thì thầm. “Dù hắn có nằm bên cô, hay bảo vệ cô khỏi cả thế giới, hắn vẫn từng vì tiền mà cúi đầu.”

Ái Nhi nhìn chằm chằm vào cô ta. “Còn cô? Cô vì thứ gì mà phản bội tôi năm đó?”

Nguyệt Lan khựng lại. Trong mắt cô ta thoáng qua một nét gì đó không rõ – tiếc nuối, giận dữ, hay thậm chí… đau đớn?

“Tôi không phản bội cô. Tôi chọn sống.” – Cô ta đáp khẽ. “Giữa việc chết theo cô, hay bước lên cao hơn bằng cách dẫm qua cô… tôi chọn thứ sau.”

Không để Ái Nhi nói thêm, Nguyệt Lan quay đi, bỏ lại sau lưng không khí lạnh giá hơn cả gió đêm.


Tối đó, Ái Nhi ngồi một mình trong phòng, USB đặt ngay trên bàn. Cô chưa mở nó ra. Thứ cô cần lúc này không phải là câu trả lời – mà là dũng khí để đối mặt với nó.

Điện thoại rung. Là Trịnh Vũ.

“Em ổn chứ?”

Cô nhìn chằm chằm dòng chữ, không biết nên trả lời ra sao. Trong lòng, một trận chiến đang nổ ra: giữa lý trí và cảm xúc, giữa lòng tin và nghi ngờ, giữa tình yêu và thực tại lạnh lùng.

Sau vài phút, cô nhấn gửi một tin nhắn duy nhất:

“Ngày mai. Chúng ta cần nói chuyện.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.