Buổi sáng thứ bảy, Minh vừa đặt chân đến tòa soạn đã thấy không khí khác lạ. Những ánh mắt đồng nghiệp hướng về anh đầy ái ngại xen lẫn nghi ngờ. Một tờ báo mạng lớn đăng tin: “Phóng viên trẻ dính líu xã hội đen?” Bài viết ngắn ngủi nhưng đầy mùi giật gân, nhắc đích danh tên anh, kèm theo hình ảnh chụp lúc anh cùng Linh thoát khỏi khu công nghiệp cũ.
Tin đồn đã chính thức biến thành công cụ công kích.
1. Áp lực từ tòa soạn
Trưởng ban gọi Minh vào phòng họp, giọng gay gắt:
“Cậu thấy chưa? Tôi đã nói dừng lại. Giờ thì cả tòa soạn phải hứng chịu dư luận. Ban lãnh đạo yêu cầu cậu nghỉ phép tạm thời. Chúng tôi không thể bảo vệ cậu nữa.”
Minh siết chặt tập hồ sơ trong tay. Anh biết đây là điều khó tránh. Nhưng ánh mắt nghi hoặc của đồng nghiệp làm tim anh nhói buốt.
Ra khỏi phòng họp, Minh nhắn cho Linh:
“Anh bị đình chỉ công việc. Nhưng anh không dừng lại. Chúng ta phải chuẩn bị cho điều tồi tệ hơn.”
2. Bóng ma theo dõi
Tối hôm đó, Minh và Linh cùng nhau đi chợ đêm mua ít đồ ăn. Đám đông chen chúc, ánh đèn neon nhấp nháy. Nhưng giữa dòng người, Minh cảm thấy rõ rệt ánh nhìn bám theo.
Anh giả vờ chọn trái cây, lén quan sát. Ba gã đàn ông xăm trổ, dáng thô bặm, đi cách họ không xa. Một gã giả vờ nói chuyện điện thoại, mắt dán chặt vào Linh.
“Có người theo dõi.” – Minh thì thầm.
Linh tái mặt, nắm chặt tay anh. “Làm sao bây giờ?”
“Chúng ta đi vòng ra sau, đừng hoảng.”
Họ len qua các sạp hàng, rẽ vào một con hẻm nhỏ. Nhưng bước chân phía sau càng gấp gáp hơn.
3. Cuộc rượt đuổi trong bóng tối
Con hẻm tối om, ánh đèn đường hiu hắt. Đằng sau, tiếng bước chân nặng nề vang vọng. Minh kéo Linh chạy. Một gã lao tới, vung tay chặn đường.
“Đi đâu vội thế? Anh họ mày nhớ mày lắm đó, Linh ạ.” – gã cười nham nhở.
Minh giơ máy ảnh trong tay, gằn giọng: “Tránh ra!”
Gã kia cười khẩy, lao đến. Minh xoay người, dùng máy ảnh đập mạnh vào vai hắn, rồi kéo Linh lao đi. Hai gã khác đuổi sát gót.
Trong bóng tối, hơi thở dồn dập, tiếng tim đập hòa cùng nhịp bước chân. Linh sợ hãi nhưng vẫn bám chặt lấy tay Minh.
Bỗng trước mặt, ánh đèn xe máy rọi sáng. Một nhóm năm, sáu tên khác xuất hiện, chặn đầu ngõ.
4. Vòng vây
Minh và Linh bị kẹt giữa hai đầu. Tiếng cười man rợ vang lên. Một gã cầm gậy sắt bước ra:
“Hôm nay thì hết chạy. Ông chủ bảo đưa con bé về. Còn thằng nhà báo… xử lý gọn.”
Linh run rẩy, nước mắt trào ra. Minh siết chặt bàn tay cô, thì thầm: “Tin anh.”
Anh quét nhanh ánh mắt quanh hẻm – bên trái là tường cao, bên phải là cửa một xưởng bỏ hoang. Minh hít sâu: “Chạy vào trong!”
Anh kéo Linh lao thẳng vào cửa xưởng, đạp mạnh khiến cánh cửa cũ kẽo kẹt mở ra. Bên ngoài, đám người hò hét đuổi theo.
5. Trận chiến trong xưởng
Bên trong tối tăm, mùi ẩm mốc. Minh vớ lấy một thanh gỗ gãy, thủ thế. Linh đứng sau lưng anh, hai tay run run.
Đám người ùa vào, tiếng bước chân vang rầm rập. Một gã lao lên trước, vung gậy. Minh nghiến răng, hất mạnh thanh gỗ đỡ lấy. Âm thanh chát chúa vang lên, tay anh tê dại, nhưng anh không buông.
Một gã khác xông đến. Minh xoay người, dùng vai húc mạnh, khiến hắn ngã dúi dụi. Nhưng ngay lập tức, cú đấm từ phía sau giáng xuống lưng anh, đau buốt.
“Minh!” – Linh hét lên.
Anh loạng choạng, nhưng vẫn chống trả. Trong bóng tối, cuộc giằng co dữ dội, mùi máu tanh thoảng trong không khí.
6. Cảnh sát xuất hiện
Khi tình thế trở nên nguy cấp, tiếng còi xe cảnh sát vang vọng ngoài cửa xưởng. Đèn pin loang loáng quét vào. Đám người hoảng loạn, vội tháo chạy ra các ngõ nhỏ.
Một viên cảnh sát tiến lại, đỡ Minh dậy. “Hai người không sao chứ?”
Minh thở dốc, máu rỉ trên môi. “Cảm ơn. Nếu các anh đến muộn chút, chắc chúng tôi xong rồi.”
Linh ôm chặt lấy anh, nước mắt lăn dài.
7. Trạm y tế
Họ được đưa đến trạm y tế gần đó. Minh chỉ bị thương phần mềm, vài vết bầm tím, nhưng Linh vẫn nắm chặt tay anh không buông.
“Em xin lỗi…” – cô nghẹn ngào.
“Không, em không có lỗi.” – Minh khẽ cười, dù gương mặt nhăn nhó vì đau. “Chúng ta đã thấy rồi, họ sẽ không dừng lại. Nhưng cảnh sát đã biết chuyện. Đây là cơ hội để lật lại thế cờ.”
8. Sự thật dần hé lộ
Một cảnh sát riêng rẽ đến gặp Minh. Ông nói nhỏ: “Chúng tôi cũng đang theo dõi Trung ‘béo’. Nhưng chúng tôi cần bằng chứng. Nếu anh có gì, hãy hợp tác. Chúng tôi muốn triệt đường dây này.”
Minh sững người. Đây chính là cơ hội anh tìm kiếm. Anh gật đầu, giọng chắc nịch: “Tôi có ảnh, có giấy tờ. Tôi sẽ đưa tất cả.”
Linh nghe vậy, lo lắng: “Anh… có chắc không? Nếu họ biết anh hợp tác…”
Minh siết tay cô: “Anh không thể lùi. Đây là cách duy nhất để kết thúc.”
9. Sự phản kháng của Linh
Đêm đó, khi trở về phòng, Linh ôm lấy anh, khóc nấc:
“Em sợ, Minh ơi. Em sợ nếu anh hợp tác, họ sẽ tìm cách giết anh. Em thà chịu sống trong bóng tối, còn hơn mất anh.”
Minh nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Em không hiểu sao? Chính vì em, anh mới không thể dừng lại. Nếu chúng ta trốn, cả đời này sẽ không bao giờ có bình yên. Chỉ có khi sự thật bị vạch trần, em mới thật sự tự do.”
Linh lặng người, rồi khẽ gật, nước mắt rơi lã chã.
10. Lời tuyên chiến
Trước khi ngủ, Minh mở laptop, viết tiếp bản thảo. Những dòng chữ hiện lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết:
“Khi ánh sáng chạm vào bóng tối, bọn chúng sẽ run sợ. Không ai có quyền biến con người thành đồ vật. Tình yêu không phải là xiềng xích. Và sự thật, một khi đã được nhìn thấy, sẽ không bao giờ bị che lấp.”
Anh lưu lại file, đặt tên: “Giữa Bão Giông – Phần 1.”
Ngoài kia, tiếng mưa bắt đầu rơi lộp độp, như nhịp trống mở màn cho một cuộc chiến mới. Minh siết chặt tay Linh, thì thầm:
“Cuộc chơi mới chỉ bắt đầu. Lần này, anh sẽ không để họ thắng.”