giữa giông bão là em

Chương 11: Hợp tác với bóng sáng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm bị phục kích, Minh nằm trên giường với những vết bầm tím chưa kịp tan. Linh ngồi bên cạnh, kiên nhẫn băng bó, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ. Bầu không khí yên lặng, chỉ nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc.

“Em không muốn anh tiếp tục.” – Linh thì thầm, bàn tay run run.

“Nhưng nếu dừng lại, chúng ta sẽ mãi mãi là con mồi.” – Minh đáp, ánh mắt kiên định.

Linh cúi đầu, nước mắt lăn dài. Cô hiểu anh nói đúng, nhưng trái tim vẫn run rẩy. Tình yêu đôi khi không đủ để dập tắt nỗi sợ.

1. Buổi gặp gỡ bí mật

Sáng hôm sau, Minh nhận được tin nhắn từ một số lạ:

“Gặp tôi tại quán cà phê Hương Xưa, 10 giờ. Nói chuyện về Trung ‘béo’. – H.”

Anh biết đây là sĩ quan cảnh sát từng đưa họ ra khỏi xưởng bỏ hoang. Đúng giờ, Minh có mặt. Quán cà phê nhỏ, vắng khách. Người đàn ông mặc áo sơ mi nhạt màu, tóc điểm bạc, ngồi trong góc.

“Anh Minh, tôi là Hùng, đội điều tra kinh tế.” – ông chìa tay.

“Rất vui được hợp tác.” – Minh đáp.

Hùng nói nhỏ: “Chúng tôi theo dõi Trung ‘béo’ đã lâu. Nhưng hắn khôn ngoan, bằng chứng mờ nhạt. Anh có thể trở thành nhân chứng quan trọng. Chúng tôi cần ảnh, giấy tờ, và… những gì anh nghe được từ Linh.”

Minh gật đầu: “Tôi sẽ cung cấp. Nhưng đổi lại, anh phải bảo vệ Linh.”

Ánh mắt Hùng nghiêm nghị: “Được. Nhưng cậu phải cẩn thận. Chúng không để yên đâu.”

2. Cái nhìn đầy nghi ngờ

Khi Minh kể lại cho Linh, cô hoảng sợ:

“Anh… anh hợp tác với cảnh sát rồi sao? Nếu bọn chúng biết, chắc chắn anh sẽ gặp nguy hiểm gấp bội.”

“Anh không thể quay lưng. Đây là cơ hội duy nhất.”

“Nhưng em… em không chắc chúng ta đủ sức. Anh đã thấy rồi, chúng có cả một hệ thống. Một phóng viên và một nhà thiết kế… chúng ta nhỏ bé quá.”

Minh ôm lấy cô, thì thầm: “Anh tin vào sự thật. Và anh tin vào chúng ta.”

3. Tin xấu bất ngờ

Chiều hôm đó, điện thoại Minh rung. Một đoạn clip ngắn được gửi đến. Trong clip, mẹ Linh đang ngồi bán hàng ngoài chợ, vẻ mặt mệt mỏi. Một dòng chữ in đỏ:

“Muốn bà ấy bình yên, thì nghe lời.”

Linh bật khóc: “Trời ơi… họ tìm đến mẹ em rồi!”

Minh siết chặt điện thoại, toàn thân run lên vì phẫn nộ. “Chúng ta càng không thể lùi. Nhưng phải khéo léo, không để họ biết chúng ta hợp tác với cảnh sát.”

4. Cuộc họp trong bóng tối

Đêm, Minh lặng lẽ gặp lại Hùng trong một bãi giữ xe bỏ hoang. Anh đưa ảnh chụp ở chợ đêm, các giấy nợ cũ của cha Linh, và thông tin về những mối đe dọa gần đây.

Hùng trầm giọng: “Tốt. Nhưng cần nhiều hơn. Chúng tôi cần ghi âm, lời khai trực tiếp. Anh có dám tiếp cận không?”

Minh sững người. Điều đó có nghĩa anh phải bước vào hang cọp. Sau một hồi im lặng, anh đáp: “Nếu đó là cách duy nhất, tôi sẽ làm.”

5. Vết nứt tình yêu

Khi Minh trở về, Linh ngồi chờ, ánh mắt đầy giận dữ:

“Anh lại đi gặp cảnh sát, đúng không? Anh định giấu em bao nhiêu lần nữa? Anh biết em đã sợ thế nào không?”

Minh thở dài, bước đến gần. “Anh không muốn em lo. Nhưng nếu không làm, chúng ta sẽ mất tất cả.”

“Em không cần sự thật, em chỉ cần anh còn sống!” – Linh gào lên, nước mắt lăn dài.

Khoảnh khắc đó, căn phòng ngập trong im lặng ngột ngạt. Minh ôm cô, nhưng cô đẩy ra, quay lưng. Anh hiểu, sóng gió không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn đang gặm nhấm tình yêu non trẻ của họ.

6. Bước đi nguy hiểm

Ngày hôm sau, Minh nhận được cuộc gọi lạ, hẹn gặp ở một quán nhậu ven sông. Giọng nói quen thuộc của gã từng rượt đuổi anh:

“Nếu mày muốn thương lượng, đến một mình. Tao cho mày cơ hội.”

Minh biết đây là cái bẫy. Nhưng anh cũng hiểu, cơ hội lấy bằng chứng đang trước mắt. Anh nhắn cho Hùng:

“Họ hẹn. Tôi sẽ đi. Chuẩn bị.”

7. Trong hang cọp

Quán nhậu ven sông tấp nập, tiếng cười nói át tiếng sóng vỗ. Minh ngồi vào bàn. Một gã xăm trổ xuất hiện, đặt chai rượu mạnh xuống:

“Ông chủ muốn mày nhớ: con nhỏ Linh không thuộc về mày. Nếu muốn yên ổn, rút lui ngay. Uống đi, rồi biến.”

Minh giả vờ run, nhưng lén bật máy ghi âm trong túi áo. Anh hỏi: “Còn nếu tôi không biến?”

Gã cười khẩy: “Thì mày sẽ nằm dưới sông này. Chúng tao đã xử không ít thằng dám chống lại. Coi chừng đấy.”

Mỗi câu nói đều lọt vào máy ghi âm. Tim Minh đập thình thịch, nhưng anh giữ bình tĩnh.

8. Cái kết bất ngờ của cuộc hẹn

Đột ngột, còi cảnh sát vang lên ngoài quán. Gã kia tái mặt, vội bỏ chạy. Minh lẫn vào đám đông, thoát thân. Một viên cảnh sát mặc thường phục tiến lại, vỗ vai anh:

“Tốt lắm. Đoạn ghi âm này đủ mở đường cho chúng tôi hành động.”

Minh thở phào, nhưng biết mọi chuyện chưa kết thúc. Anh đã dấn thân quá sâu, không còn đường quay lại.

9. Khoảng lặng giữa bão giông

Đêm ấy, Minh trở về, thấy Linh ngồi trên giường, mắt đỏ hoe. Anh đưa tay ra, ngập ngừng: “Anh làm vì chúng ta.”

Linh lặng im, rồi lao đến ôm anh, nức nở: “Em chỉ sợ một ngày mất anh. Nhưng… nếu đó là lựa chọn của anh, em sẽ ở bên.”

Minh ôm chặt, thì thầm: “Chúng ta sẽ cùng đi hết con đường. Không ai chia cắt được nữa.”

Ngoài kia, gió rít qua ô cửa, báo hiệu những thử thách tiếp theo. Nhưng trong vòng tay nhau, họ cảm nhận một chút bình yên hiếm hoi, như ngọn đèn nhỏ giữa bão giông sắp ập tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×