Buổi sáng hôm sau, ánh nắng vàng nhạt tràn qua cửa sổ, nhưng căn phòng của Linh vẫn nặng nề. Cánh tay Minh băng bó tạm, đau nhói mỗi khi cử động. Linh ngồi đối diện anh, đôi mắt đỏ hoe sau một đêm gần như không ngủ.
“Chúng ta suýt nữa thì…” – cô thì thầm, giọng nghẹn lại.
“Nhưng em thấy rồi, họ không dễ dàng đạt được mục đích.” – Minh cố cười, nhưng vết thương khiến gương mặt anh tái đi. “Quan trọng là, chúng ta vẫn ở đây, bên nhau.”
Linh lắc đầu: “Nhưng họ sẽ quay lại, còn mạnh mẽ hơn. Em sợ không chỉ có mình anh, mà cả những người xung quanh cũng sẽ bị liên lụy.”
1. Tin tức lan truyền
Trưa hôm đó, tòa soạn rộ lên tin đồn: “Có phóng viên bị dàn côn đồ chặn đánh ở khu công nghiệp cũ.” Dù Minh chưa kể với ai, nhưng chẳng hiểu sao tin tức vẫn bị rò rỉ. Đồng nghiệp nhìn anh với ánh mắt vừa lo lắng vừa tò mò.
Trưởng ban gọi Minh vào, gương mặt căng thẳng:
“Cậu đi quá xa rồi. Tôi đã cảnh báo. Chúng ta làm báo, nhưng không thể liều lĩnh đối đầu cả đường dây xã hội đen. Nếu cậu tiếp tục, tôi e rằng tòa soạn sẽ không bảo vệ được cậu.”
Minh lặng im. Anh biết lời trưởng ban không phải vô lý. Nhưng nếu bỏ cuộc, nghĩa là Linh sẽ mãi sống trong bóng tối, còn anh sẽ phản bội chính lương tâm nghề nghiệp.
2. Gia đình Linh xuất hiện
Chiều, một người phụ nữ tìm đến phòng trọ Linh. Bà khoảng ngoài bốn mươi, gương mặt khắc khổ. Vừa thấy Linh, bà đã rớm nước mắt:
“Con ơi, sao con còn dây dưa với nó? Mày muốn cả nhà bị hại nữa sao?”
Linh run rẩy: “Dì… sao dì biết chuyện?”
Người phụ nữ thở dài, nhìn Minh rồi nói: “Anh họ con đã đến tìm tao. Hắn nói nếu mày không quay về, hắn sẽ khiến chúng ta sống không yên. Linh à, dì xin con, đừng chống lại nữa.”
Minh đứng dậy, giọng dứt khoát: “Cô à, Linh có quyền sống cuộc đời của mình. Không ai được phép trói buộc cô ấy.”
Người phụ nữ nhìn anh, đôi mắt chan chứa vừa sợ hãi vừa bất lực: “Cậu không hiểu đâu. Hắn ta nắm trong tay nhiều thứ, không ai dám động đến. Cậu càng chống, cả hai càng nguy.”
Linh bật khóc, ôm mặt. Minh chỉ còn biết siết chặt tay, trái tim nóng ran.
3. Những cơn ác mộng
Đêm hôm đó, Linh mơ thấy cảnh Minh bị đánh gục giữa bóng tối, còn cô bị lôi đi trong tiếng cười man rợ. Cô choàng tỉnh, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Minh vẫn ngồi bên bàn, viết tiếp bản thảo. Anh quay lại, lo lắng: “Em mơ xấu à?”
Linh gật đầu, ôm lấy anh: “Em không muốn mất anh. Nếu có chuyện gì…”
“Không có nếu.” – Minh đặt tay lên mái tóc cô. “Chúng ta sẽ đi qua hết, rồi sẽ bình yên.”
4. Áp lực từ xã hội
Ngày hôm sau, Minh nhận được tin nhắn từ một đồng nghiệp thân thiết:
“Có người tung tin anh thân với xã hội đen. Họ nói anh bịa đặt vụ tấn công để đánh bóng tên tuổi.”
Minh bàng hoàng. Không chỉ bị đe dọa, giờ anh còn bị bôi nhọ.
Linh nắm chặt tay anh, mắt đỏ hoe: “Rõ ràng họ muốn hủy hoại cả danh dự của anh.”
Minh siết răng, trong lòng bùng lên cơn giận dữ. “Nếu họ muốn chiến, anh sẽ cho họ thấy.”
5. Quyết định mạo hiểm
Buổi tối, Minh gọi điện cho một người bạn cũ – một phóng viên điều tra kỳ cựu đã nghỉ việc vì áp lực. Người này nghe chuyện, trầm giọng:
“Cậu đang bước vào vũng bùn nguy hiểm. Nhưng nếu thực sự muốn phơi bày, tôi có thể giới thiệu cho cậu vài nguồn tin. Đừng quên, bọn cho vay nặng lãi này dính đến cả quan chức lẫn công an biến chất.”
Minh cảm ơn. Anh biết con đường này ngày càng khó. Nhưng trong đôi mắt anh, ánh sáng niềm tin chưa bao giờ rõ đến thế.
6. Lời hẹn định mệnh
Tối muộn, Linh ngồi bên anh, tay siết chặt. “Nếu có ngày anh gặp nguy hiểm, em sẽ không bỏ chạy. Em muốn cùng anh đối diện.”
Minh mỉm cười, dù đôi mắt đầy mệt mỏi. “Anh biết. Và chính vì có em, anh mới đủ can đảm đi tiếp.”
Ngoài kia, gió đêm thổi mạnh, mang theo mùi mưa xa. Sóng gió chưa ngừng, mà chỉ mới bắt đầu. Nhưng trong căn phòng nhỏ, hai con người đã hứa với nhau: cùng nắm tay bước qua, dẫu phía trước là vực thẳm.