Buổi sáng hôm ấy, Minh được gọi đến một trụ sở bí mật của đội điều tra kinh tế. Tòa nhà nhỏ nằm khuất trong con phố yên tĩnh, không bảng hiệu, chỉ có cánh cửa sắt cũ kỹ. Hùng – người sĩ quan mà Minh tin tưởng – đích thân mở cửa, đưa anh vào.
Trên bàn, một máy tính xách tay đang bật, hiển thị sơ đồ đường dây cho vay nặng lãi. Trung “béo” nằm ở trung tâm, xung quanh là hàng chục mối liên kết: các bãi xe, quán nhậu, cả một số quan chức địa phương bị nghi ngờ bảo kê.
“Đoạn ghi âm của cậu rất quan trọng.” – Hùng nói, giọng chắc nịch. – “Nó chứng minh Trung ‘béo’ dùng bạo lực để đe dọa. Nhưng để triệt hạ, chúng tôi cần nhiều hơn. Phải có bằng chứng giao dịch tài chính và nhân chứng trực tiếp.”
Minh gật đầu, lòng vừa lo lắng vừa quyết tâm: “Tôi sẽ giúp. Miễn là các anh giữ an toàn cho Linh.”
Hùng nhìn thẳng vào mắt anh: “Chúng tôi sẽ cố, nhưng hãy nhớ: khi cậu bước vào, không còn đường lui.”
1. Sự chuẩn bị nguy hiểm
Chiều, Minh trở lại phòng trọ. Linh đang ngồi vẽ phác thảo bảng hiệu, nhưng nét vẽ run rẩy. Thấy anh, cô buông bút:
“Họ muốn gì nữa từ anh?”
“Bằng chứng tài chính.” – Minh nói thẳng.
Linh ôm mặt: “Anh muốn đi vào sào huyệt của họ sao? Nếu anh bị bắt, họ sẽ không để anh sống sót.”
Minh ngồi xuống cạnh, nắm tay cô: “Anh biết. Nhưng anh không còn lựa chọn. Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta thoát khỏi cái bóng này.”
Nước mắt Linh rơi, nhưng lần này cô không cản nữa. Cô chỉ gục vào vai anh, thì thầm: “Vậy em sẽ đi cùng. Nếu có chết, chúng ta chết cùng.”
2. Bẫy ngọt ngào lần nữa
Hai ngày sau, Minh nhận được một tin nhắn khác:
“Muốn biết sự thật về Trung ‘béo’? Gặp ở nhà kho số 7, cảng cũ. Một mình.”
Minh đem tin nhắn cho Hùng xem. Sĩ quan cau mày: “Có thể là bẫy. Nhưng cũng có thể là người trong tổ chức muốn phản bội. Chúng tôi sẽ cho người theo dõi, nhưng cậu phải đóng vai con mồi.”
Minh gật, tim đập mạnh. Anh biết mình đang bước trên lưỡi dao.
3. Nhà kho số 7
Đêm, nhà kho hoang lạnh, gió biển rít từng cơn. Minh bước vào, bóng tối nuốt chửng từng bước chân.
Một giọng khàn khàn vang lên: “Mày đến thật à?”
Từ trong bóng, một người đàn ông gầy gò xuất hiện. Ánh mắt hắn hoang mang, tay run run cầm một tập giấy.
“Tao từng làm kế toán cho Trung. Tao chán cảnh máu me rồi. Đây là sổ sách, giao dịch ngân hàng, cả danh sách quan chức dính líu. Nhưng…” – hắn ngập ngừng, – “mày phải bảo vệ tao.”
Minh tiến lại, vừa nhận tập giấy thì đèn pin lóe sáng. Cửa nhà kho bật mở, hàng chục bóng người ùa vào. Trung “béo” xuất hiện, nụ cười nhếch mép:
“Thằng phản bội… tao đã đoán được mày mà.”
4. Trận đụng độ trong đêm
Đám đàn em lao tới. Minh siết chặt tập giấy, xoay người né cú đánh đầu tiên. Kế toán hoảng loạn bỏ chạy, nhưng bị bắt ngay.
“Đập chết thằng nhà báo cho tao!” – Trung gầm lên.
Minh bị dồn vào góc, trúng một cú đấm vào bụng, ngã quỵ. Máu trào ra khóe miệng. Hắn cười khinh miệt: “Tao đã cảnh cáo, mà mày không nghe. Bây giờ thì trả giá.”
Đúng lúc gậy sắt giáng xuống, tiếng còi cảnh sát vang lên. Cửa nhà kho bật mở lần nữa, ánh đèn pha rọi sáng chói.
“Cảnh sát đây! Bỏ vũ khí xuống!”
Đám đàn em náo loạn. Trung chửi thề, kéo kế toán làm lá chắn, rồi lùi ra cửa sau. Minh gượng dậy, lao theo, bất chấp vết thương rát bỏng.
5. Khoảnh khắc sinh tử
Ngoài bãi cảng, gió biển lạnh buốt. Trung giữ con tin, dao kề cổ, gào lên:
“Thằng nào tiến thêm bước nữa, nó chết!”
Cảnh sát giương súng, bao vây. Minh thở gấp, nhìn thấy tập giấy bị rơi cách đó vài mét. Anh hiểu: nếu không lấy được, tất cả công sức sẽ thành vô ích.
Anh lao nhanh, nhặt tập giấy, rồi hét lớn: “Bằng chứng ở đây! Hắn không còn đường thoát!”
Trung gầm rú, đẩy con tin ngã xuống rồi lao về phía Minh. Hai người vật lộn dữ dội. Dao loang loáng dưới ánh trăng. Minh bị rạch một đường dài ở cánh tay, đau điếng, nhưng vẫn gồng lên giữ chặt.
Cảnh sát ập tới, khống chế Trung. Tiếng còng số 8 khóa lại vang lên lạnh lẽo.
6. Bình minh mong manh
Trời hửng sáng. Minh ngồi trên bậc cảng, băng trắng quấn quanh tay, mắt thâm quầng. Hùng tiến lại, vỗ vai:
“Cậu làm tốt. Sổ sách này đủ khiến Trung và cả bọn quan chức bị điều tra. Nhưng hãy chuẩn bị, cậu sẽ bị để ý nhiều hơn. Trận chiến chưa kết thúc.”
Minh gật, ánh mắt xa xăm. Anh nghĩ đến Linh.
Khi trở về phòng, Linh lao ra ôm chặt anh, khóc òa: “Em tưởng anh không về nữa…”
Minh mỉm cười yếu ớt: “Anh đã hứa rồi, dù bão giông thế nào, anh vẫn trở về bên em.”
7. Sóng gió chưa dừng
Nhưng ngay khi cả hai vừa kịp thở phào, điện thoại Minh rung lên. Một tin nhắn mới:
“Trung ngã thì còn kẻ khác. Cuộc chơi chỉ mới bắt đầu.”
Minh nhìn dòng chữ, tim chùng xuống. Linh run rẩy nắm tay anh. Họ hiểu: chiến thắng hôm nay chỉ là bước đầu. Còn cả một thế lực ngầm chưa chịu lộ diện.
Ngoài kia, mặt trời vừa mọc, ánh sáng loang dần trên biển sóng. Nhưng trong tim họ, cơn bão vẫn chưa tan.