Tiếng còi xe xa xa hòa vào giọng rao khàn khàn của mấy bà bán cá. Không khí chợ sớm nồng nặc mùi tanh, mùi mắm, mùi khói bếp từ những quán ăn bắt đầu đỏ lửa. Minh đứng trước cổng Đông chợ Dâu, tim đập nhanh kỳ lạ, không chỉ vì lần đầu tiên anh dậy sớm thế này để đi tác nghiệp, mà còn vì lời hẹn với Linh.
Cô gái đã đến từ trước, dáng nhỏ nhắn trong chiếc áo mưa mỏng, tóc buộc gọn, đôi mắt sáng trong màn sương mờ. Khi thấy anh, Linh nở một nụ cười tươi đến mức át cả tiếng ồn ào xung quanh.
“Anh đến rồi,” cô nói, giọng nhẹ mà chắc.
“Anh đến để… ngửi hơi thở đời sống.” Minh đáp, nhớ lại lời biên tập và lời hứa hôm qua.
Linh bật cười, kéo tay anh vào trong. “Vậy thì bắt đầu từ tô bún nóng trước đã. Đi theo em.”
1. Tô bún đầu ngày
Quán bún nhỏ nằm ngay sát lối đi, chỉ có mấy bộ bàn ghế nhựa xanh. Nồi nước lèo bốc khói nghi ngút, mùi thơm của hành phi, mắm ruốc, và xương ninh hòa quyện, khiến bụng Minh sôi réo. Linh gọi hai tô bún, vừa bưng vừa nói:
“Ở đây em quen lắm rồi. Cô bán bún như mẹ nuôi, thấy em đến là gắp thêm cả nắm rau.”
Cô bán bún, dáng người gầy, khuôn mặt hằn những nếp nhăn, mỉm cười hiền khi nhìn Minh: “Bạn trai mới của con hả Linh? Đẹp trai dữ.”
Linh đỏ mặt, vội xua tay. “Không phải đâu cô, bạn thôi.”
Minh bật cười khẽ. Anh nhận tô bún, gắp miếng chả, nhấp thử muỗng nước lèo. Vị mặn, ngọt, cay hòa trộn, nồng đậm mà chân thật. Không còn là câu chữ “thiếu hơi thở đời sống,” mà chính là đời sống hắt vào mặt anh, nóng rực và gồ ghề.
“Thấy sao?” Linh hỏi.
“Anh nghĩ… bài phóng sự sẽ khác, nếu anh viết lại sau tô bún này.” Minh đáp, mắt sáng lên.
2. Dòng người mưu sinh
Ăn xong, Linh dẫn Minh đi sâu vào chợ. Người bán hàng rao ầm ầm:
“Cá tươi đây, vừa kéo lưới sáng nay!”
“Rau mới hái, rau mớ này, mua đi bà con ơi!”
“Xôi nóng đây, đậu xanh thơm phức đây!”
Âm thanh dội vào nhau, tạo thành một bản hòa âm lộn xộn mà rộn ràng. Minh vừa đi vừa giơ máy ảnh, chụp những khoảnh khắc thoáng qua: một đứa bé ngáp dài sau quầy rau, một người đàn ông kéo xe chở cả núi trái cây, một bà cụ mặc cả kịch liệt.
“Anh thấy không,” Linh nói, “người ta mang cả cuộc sống đến đây. Ai cũng mệt, cũng vội, nhưng vẫn cười, vẫn rao.”
Minh dừng lại trước một cụ già gánh gánh hàng rong nặng trĩu. Ông gò lưng, từng bước chậm chạp, nhưng ánh mắt sáng hiền. Anh chụp một bức, lòng chợt dấy lên thứ xúc động khó tả.
“Đúng,” anh thì thầm. “Hơi thở của đời không phải là mùi chợ, mà là những con người này.”
3. Câu chuyện nhỏ giữa hai người
Họ rẽ vào lối bán hoa. Những bó cúc vàng, hồng đỏ, thược dược tím rực rỡ dưới nắng sớm. Linh dừng lại, cúi xuống chọn một nhành hồng nhạt.
“Em thích hoa không?” Minh hỏi.
“Có. Nhưng em không mong ai tặng. Em thích tự chọn cho mình. Hoa do chính mình mua… mới đúng màu mình cần.”
Minh nhìn cô, thấy trong đôi mắt ấy có chút gì độc lập, kiên cường. Một cô gái nhỏ, giữa chợ đông, vẫn muốn chọn riêng cho mình một nhành hoa. Anh bất giác cười.
“Anh nghĩ… em không chỉ là nhân vật phụ đâu.”
Linh ngước lên, hơi ngạc nhiên. Nhưng rồi cô cười nhẹ, giọng trêu: “Vậy thì anh viết cẩn thận. Nhân vật chính thường bị thử thách nhiều lắm đó.”
4. Ánh nắng đầu ngày
Khoảng sáu giờ, chợ bắt đầu nhộn nhịp nhất. Ánh nắng xuyên qua kẽ mái tôn, soi rõ từng giọt nước còn đọng trên cá, từng giọt mồ hôi lăn trên má người bán. Minh say sưa ghi lại tất cả, cảm thấy mình như sống lại, như một phóng viên thật sự giữa trung tâm của đời sống.
Linh đi bên cạnh, đôi khi chỉ cho anh những góc nhỏ mà anh không để ý:
“Nhìn kìa, bà kia dùng cái cân cũ từ mấy chục năm trước.”
“Thằng bé kia vừa ngủ vừa giữ chặt túi bánh, sợ mất.”
“Ông kia vừa hát vừa bán rau, nghe buồn cười nhưng dễ thương lắm.”
Mỗi chi tiết Linh nói như mở ra một cánh cửa cho bài viết của Minh. Anh thấy rõ hơn sự mưu sinh, sự vất vả, nhưng cũng thấy hy vọng, niềm vui len lỏi.
5. Lời hẹn ngầm
Khi họ ra lại cổng Đông, nắng đã rực rỡ, chợ sớm dần thưa người. Minh xếp gọn máy ảnh, nhìn Linh:
“Cảm ơn em. Anh nghĩ bài phóng sự của anh sẽ thở… lần này thật sự thở.”
“Em chỉ dẫn đường thôi.” Linh mỉm cười. “Người viết vẫn là anh.”
Minh gật đầu, rồi bất giác thốt ra: “Anh muốn… có thêm lần sau.”
Linh hơi khựng lại, đôi mắt ngạc nhiên nhưng ánh lên niềm vui khó giấu. “Vậy… anh hứa viết xong bài này trước đã. Rồi hãy hẹn.”
Minh cười. “Được. Nhưng lần tới, anh mời cà phê.”
Linh đưa ngón tay lên môi, ra hiệu giữ bí mật. “Để xem anh giữ lời thế nào.”
Cả hai chia tay trong nắng mai, nhưng giữa họ đã có một sợi dây vô hình, nhẹ thôi nhưng đủ kéo trái tim về phía nhau. Minh bước đi, tay siết chặt cuốn sổ đã kín những dòng ghi chép. Anh biết, bài phóng sự lần này không chỉ có “hơi thở đời sống,” mà còn có một người con gái đã mang đến cho anh điều đó.
👉 Kết thúc chương 2: Tình cảm chớm nở, nhân vật chính bắt đầu bước vào những rung động đầu tiên, trong khi tình tiết phóng sự và chợ sớm trở thành nền cho sự gắn kết.