giữa giông bão là em

Chương 3: Bản thảo bị từ chối lần nữa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Minh ngồi trong phòng làm việc của tòa soạn. Trên bàn là xấp ảnh mới chụp ở chợ Dâu, còn trong máy tính là bản thảo anh vừa viết suốt đêm. Đôi mắt anh thâm quầng vì thức khuya, nhưng ánh nhìn sáng, khác hẳn mọi lần. Anh tin rằng lần này, bài viết có đủ hơi thở, có đủ đời sống, và có thể được duyệt.

Anh bấm gửi mail cho biên tập, ngả người ra ghế. Trong đầu, hình ảnh Linh cứ hiện về: dáng cô cúi xuống chọn nhành hoa hồng nhạt, giọng nói cô cười khẽ giữa chợ đông, cái cách cô chỉ vào những chi tiết tưởng như nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa. Minh bất giác mỉm cười.

Khoảng mười phút sau, tiếng chuông điện thoại bàn reo. Biên tập gọi anh lên phòng.

1. Phản hồi từ biên tập

“Ngồi đi, Minh.” Anh trưởng ban, người đàn ông ngoài bốn mươi với ánh mắt nghiêm khắc, đẩy tập giấy về phía Minh. “Bài khá hơn rồi. Anh bắt đầu biết lắng nghe đời sống, có chi tiết, có mùi, có vị. Nhưng vẫn còn thiếu một điều.”

Minh nín thở. “Thiếu gì ạ?”

“Thiếu trái tim.” Trưởng ban ngừng lại, giọng trầm. “Anh tả được người ta làm gì, ăn gì, bán gì. Nhưng anh chưa để người đọc thấy mình trong đó. Anh vẫn đứng ngoài, Minh ạ. Người viết báo không chỉ là người ghi chép, mà còn là người sống cùng họ, đau cùng họ.”

Minh im lặng. Những lời ấy nặng như đá, dù không gay gắt. Anh chợt nhớ đến nụ cười gầy gò của bà bán bún, đôi vai gồng gánh của cụ già. Anh đã nhìn, đã chụp, nhưng anh có thật sự “sống cùng họ” chưa? Hay anh chỉ đứng ngoài, làm công việc của một phóng viên xa lạ?

“Về viết lại lần nữa.” Trưởng ban kết thúc. “Anh có tiềm năng, Minh. Đừng phí nó.”

Minh cầm lại tập bản thảo, bước ra khỏi phòng với một cảm giác vừa thất vọng vừa thôi thúc.

2. Cuộc gọi bất ngờ

Điện thoại anh rung. Là Linh.

“Anh xong việc chưa? Em vừa hoàn thành bản thiết kế mới, nhưng bị khách chê là ‘không có hồn’. Nghe quen không?” Giọng cô pha chút châm chọc.

Minh bật cười nhạt. “Ừ. Anh cũng vừa bị chê thế.”

“Vậy thì coi như đồng bệnh tương lân. Chiều nay anh có rảnh không? Em muốn đi đâu đó để xả stress.”

Minh nhìn bản thảo trong tay, nghĩ ngợi. Có lẽ, điều anh cần bây giờ không phải là ngồi lì trong phòng mà là bước ra ngoài. “Được. Gặp nhau ở đâu?”

“Quán cà phê hôm trước. Năm giờ.”

3. Cuộc trò chuyện bên hiên quán

Chiều hôm đó, trời hửng nắng sau mấy ngày mưa. Quán Bình Minh vẫn vang tiếng nhạc jazz, khách vẫn ngồi thưa thớt. Linh chọn bàn ngoài hiên, nơi có thể nhìn thấy dòng người tấp nập.

“Anh có vẻ mệt.” Linh nghiêng đầu, ngắm anh.

“Anh bị từ chối lần nữa. Họ nói bài viết chưa có trái tim.” Minh nhấp ngụm cà phê đen, giọng trầm.

“Em cũng bị từ chối. Họ bảo thiết kế bảng hiệu của em nhìn đẹp nhưng không có linh hồn. Em nghĩ, có lẽ vì em chỉ vẽ cho xong, chưa thật sự hiểu quán ăn đó.” Linh chống cằm, đôi mắt hướng xa.

“Có lẽ anh cũng vậy. Anh chụp, anh viết, nhưng vẫn giữ khoảng cách. Như thể sợ bị cuốn vào cuộc sống của họ.”

“Vậy thì thử cuốn vào xem?” Linh nhìn anh, ánh mắt sáng. “Anh có dám ngồi bán cá với bà cụ, hay đứng rao cùng ông bán rau? Em tin khi anh dám chạm vào nỗi vất vả ấy, anh sẽ viết khác.”

Minh im lặng. Anh chưa từng nghĩ tới việc đó. Anh quen với vai trò quan sát hơn là nhập cuộc. Nhưng lời Linh khiến anh bừng tỉnh.

“Còn em thì sao? Em có dám ngồi ăn cùng khách của quán ăn đó, nghe họ kể về món ăn thay vì chỉ nhìn thực đơn không?” Minh hỏi ngược lại.

Linh bật cười, đôi mắt sáng long lanh. “Có. Nếu anh làm, em cũng làm.”

4. Một khởi đầu khác

Sau cuộc trò chuyện, họ không nói thêm về công việc nữa. Linh kể vài chuyện vặt về gia đình, về thói quen kỳ quặc là sưu tầm những chiếc cốc khác nhau. Minh kể về tuổi thơ ở quê, nơi anh từng theo mẹ ra chợ bán rau, nhưng đã quên mất cảm giác ấy từ lâu.

Khi ánh hoàng hôn trải dài trên con đường, Linh đứng dậy. “Anh Minh, từ giờ chúng ta làm một giao kèo. Anh dấn thân hơn vào cuộc sống, còn em dấn thân hơn vào công việc. Chúng ta sẽ cùng xem ai tiến bộ trước.”

“Và phần thưởng?” Minh nhướng mày.

“Người thua phải mời người kia một bữa tối, nhưng không được ăn sang trọng. Chỉ ăn món đường phố, kiểu bún, phở, chè… như những gì đời sống thật sự có.”

Minh bật cười. “Được. Anh chấp nhận.”

Họ bắt tay, cái bắt tay chắc chắn như một lời hứa.

5. Lời cảnh báo mơ hồ

Tối muộn, khi Minh trở về căn phòng nhỏ, anh nhận được một tin nhắn từ một số lạ:

“Cẩn thận với cô gái đó. Không phải ai cũng như anh nghĩ.”

Anh sững sờ nhìn màn hình, tim thoáng nhói. Ai lại nhắn tin như vậy? Linh thì có gì nguy hiểm? Cô chỉ là một nhà thiết kế trẻ, vô tình gặp anh trong mưa.

Minh định gọi lại nhưng số điện thoại đã bị chặn. Anh nằm dài xuống giường, mắt nhìn trần nhà. Trong đầu, tiếng Linh cười vang lên xen lẫn dòng chữ lạnh lùng kia.

Bão tố nào đang chờ phía trước? Anh không biết. Chỉ biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×