Buổi sáng hôm sau, Minh mở mắt khi ánh nắng len qua khe cửa sổ. Anh ngồi dậy, cảm giác đầu óc vẫn nặng trĩu vì giấc ngủ chập chờn. Suốt cả đêm, tin nhắn lạ kia cứ ám ảnh anh.
“Cẩn thận với cô gái đó. Không phải ai cũng như anh nghĩ.”
Anh lẩm bẩm một mình: “Vớ vẩn. Là ai rảnh rỗi bày trò đây?”
Nhưng rồi trong lòng lại dấy lên một mối bận tâm khó hiểu. Linh – cô gái anh mới quen, hồn nhiên, chân thành, sao có thể dính líu đến điều gì đáng ngờ? Vậy mà, một góc khuất nào đó trong anh bắt đầu gợi lên những nghi hoặc mơ hồ.
1. Một ngày làm việc căng thẳng
Minh đến tòa soạn từ sớm. Không khí phòng làm việc ồn ào: tiếng bàn phím, tiếng điện thoại réo liên tục. Anh mở laptop, nhìn chằm chằm vào bản thảo cũ. Trưởng ban muốn “trái tim”. Vậy trái tim nằm ở đâu? Ở người bán bún, ở đứa trẻ ngủ gục, hay… ở chính những mảnh ký ức của anh?
Nhưng đầu anh cứ văng vẳng câu hỏi: “Ai gửi tin nhắn đó? Và tại sao lại nhắm vào Linh?”
Đến trưa, anh cố gọi cho số lạ ấy nhưng thông báo: “Thuê bao không liên lạc được.” Anh định bụng bỏ qua, nhưng đôi mắt Linh cứ hiện lên, hòa lẫn với lời cảnh báo kia.
2. Cuộc hẹn bất ngờ
Chiều, Linh gọi cho anh, giọng hồ hởi:
“Anh rảnh không? Em mới tìm được một quán chè ngon lắm, dẫn anh đi thử.”
Ngập ngừng một thoáng, Minh vẫn gật đầu. Anh tự nhủ: Nếu có gì khuất tất, anh sẽ tự nhìn thấy.
Quán chè nhỏ trong một con hẻm, mùi nước cốt dừa, đậu xanh, đường phèn thơm phức. Linh cười tươi khi thấy anh đến, tay giơ lên vẫy.
“Anh thử đi, chè thập cẩm ở đây nổi tiếng.”
Minh múc một thìa, vị ngọt béo lan tỏa. Anh quan sát Linh, thấy cô ăn ngon lành, trò chuyện thoải mái. Chẳng có gì ở cô khiến anh nghĩ đến sự nguy hiểm.
“Anh sao thế? Nhìn em hoài.” Linh nghiêng đầu, đôi mắt lấp lánh.
“À… không. Anh chỉ nghĩ, em đúng là có tài chọn chỗ ăn.” Minh gượng cười.
3. Giao kèo tiến triển
Khi cả hai dạo bước ra khỏi quán, Linh nói:
“Hôm qua em đã đến quán ăn kia, ngồi nghe khách hàng trò chuyện. Họ nhớ quê, muốn bảng hiệu gợi cảm giác tuổi thơ. Em nghĩ ra cách vẽ hình chiếc cổng làng trên bảng hiệu. Có lẽ lần này sẽ ổn.”
“Giỏi đấy. Em tiến bộ nhanh hơn anh.” Minh cười, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp lạ thường.
“Còn anh?” Linh nhìn anh.
“Anh vẫn đang loay hoay. Nhưng… anh sẽ thử hòa mình nhiều hơn. Có thể mai anh xin theo phụ việc ở quầy bún cô quen em.”
“Ừ, đúng rồi!” Linh reo lên. “Chỉ cần một buổi, anh sẽ thấy khác.”
Khoảnh khắc ấy, Minh cảm nhận được sợi dây vô hình giữa họ thắt chặt thêm.
4. Bóng tối lẩn khuất
Tối đó, khi về phòng trọ, Minh lại nhận được một tin nhắn khác, cũng từ số lạ nhưng hiển thị dãy số khác:
“Đừng tin cô ta quá. Cô ấy có những điều giấu anh.”
Lần này, Minh thấy tim mình nhói. Anh không biết nên phản ứng thế nào. Một phần muốn tin Linh hoàn toàn, một phần lại dao động. Điều gì cô ấy có thể giấu?
Anh lục trí nhớ: Linh kể về công việc, gia đình… nhưng chưa bao giờ nhắc nhiều đến cha mẹ. Mỗi khi Minh hỏi sâu, cô chỉ cười né tránh. Phải chăng bí mật nằm ở đó?
5. Một buổi sáng ở quầy bún
Hôm sau, Minh quyết định thử nghiệm. Anh đến chợ Dâu từ sớm, gặp lại cô bán bún. Linh cũng có mặt, tay thoăn thoắt rửa rau. Thấy anh, cô cười rạng rỡ:
“Anh đến rồi. Lại đây, phụ em xếp bàn ghế đi.”
Minh xắn tay áo, bắt đầu giúp việc. Anh bê bàn, rửa chén, thậm chí múc bún cho khách. Mồ hôi nhễ nhại, tay run run vì lóng ngóng. Nhưng anh cảm nhận được sự chân thực, sự vất vả. Khách hàng cười trêu: “Nhà báo mà đi bán bún à?”
Anh cũng cười, lần đầu thấy mình thật sự hòa vào dòng người. Trong cuốn sổ tay, anh ghi: “Mỗi tô bún không chỉ là món ăn. Nó là giấc mơ nuôi con, là cuộc đời oằn lưng mưu sinh.”
Linh đứng bên, mắt long lanh nhìn anh. “Thấy chưa, khác hẳn rồi đấy.”
6. Sự va chạm đầu tiên
Khi quán bún tạm vãn, một người đàn ông dáng to bè xuất hiện. Ông ta nhìn Minh chằm chằm, rồi bất ngờ quay sang Linh:
“Lại mày nữa hả? Cô làm cái gì ở đây vậy?”
Minh sững lại. Linh biến sắc, đôi môi run run: “Anh… sao anh đến đây?”
Người đàn ông hạ giọng nhưng đầy đe dọa: “Cô đừng nghĩ thoát được. Về nhà ngay.”
Khách trong quán xì xào. Minh đứng dậy, chắn trước mặt Linh. “Anh là ai?”
Người đàn ông gườm gườm: “Không liên quan đến cậu. Đây là chuyện gia đình.”
Linh cắn môi, khẽ kéo tay Minh. “Đi thôi.”
Minh ngập ngừng, nhưng ánh mắt cầu khẩn của cô khiến anh nghe theo. Họ vội vã rời quán, để lại phía sau tiếng xì xào và cái nhìn sắc lạnh của người đàn ông kia.
7. Bí mật hé lộ một phần
Ra khỏi chợ, Minh nắm tay Linh lại. “Người đó là ai? Tại sao ông ta bảo em về nhà?”
Linh im lặng hồi lâu. Cuối cùng, cô thở dài: “Đó là anh họ em. Gia đình em… không bình thường như người khác. Em không muốn nói nhiều, ít nhất là bây giờ.”
“Em giấu anh chuyện gì, Linh? Có liên quan đến những tin nhắn anh nhận không?”
Linh tròn mắt: “Tin nhắn? Tin gì?”
Minh lấy điện thoại, cho cô xem. Linh nhìn chằm chằm, rồi tái mặt. “Anh tin vào mấy dòng chữ này à?”
“Anh không biết phải tin cái gì. Nhưng em phải nói cho anh hiểu.” Minh gặng giọng.
Linh lắc đầu, mắt ngân ngấn. “Xin lỗi… nhưng cho em thêm thời gian. Em hứa, em không hại anh. Em chỉ… không muốn anh thấy quá sớm những điều xấu xí.”
8. Vết nứt nhỏ
Trên đường về, cả hai im lặng. Minh cảm nhận khoảng cách vô hình giữa mình và Linh. Anh muốn tin cô, nhưng những lời cảnh báo, ánh mắt gằn gắt của người đàn ông kia khiến anh bất an.
Đêm ấy, Minh mở laptop, viết tiếp bản thảo. Anh viết với tất cả trải nghiệm ở quán bún sáng nay. Nhưng khi gõ đến đoạn cuối, anh lại nhớ tới hình ảnh Linh bị kéo đi, đôi mắt hoảng hốt.
Anh gõ: “Giữa chợ sớm, tôi thấy không chỉ là hơi thở đời sống, mà còn là những bóng tối lẩn khuất sau mỗi gánh hàng rong.”
Bản thảo lần này mang một màu sắc khác: vừa chân thực, vừa đầy ẩn ức.
9. Lời hẹn đầy bất an
Hôm sau, Linh nhắn:
“Ngày mai, em muốn đưa anh đến một nơi. Chỉ khi tận mắt thấy, anh mới hiểu. Hãy tin em thêm lần này.”
Minh nhìn dòng tin nhắn, lòng dậy sóng. Anh gõ lại:
“Anh sẽ đi. Nhưng em phải hứa không giấu anh nữa.”
Linh chỉ gửi lại một icon mặt cười buồn.