Buổi sáng hôm sau, Minh đến tòa soạn với tâm trạng rối bời. Bản thảo mới được nộp lại đã nhận được lời khen ngắn gọn từ trưởng ban: “Tốt hơn. Có cảm xúc.” Nhưng niềm vui chẳng kéo dài, bởi trong đầu anh vẫn lởn vởn hình ảnh người đàn ông to bè hôm qua và ánh mắt hoảng hốt của Linh.
Tin nhắn cô gửi tối qua – “Ngày mai, em muốn đưa anh đến một nơi” – cứ vang vọng. Anh không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, nhưng lòng lại thôi thúc: Phải đi, phải hiểu.
1. Cuộc hẹn nơi ngoại ô
Chiều, Linh nhắn anh: “Đón em ở bến xe phía Tây, 5 giờ.”
Minh đến nơi, trời đã ngả hoàng hôn. Linh mặc áo sơ mi trắng giản dị, quần jeans, tóc buộc gọn. Không trang điểm, nhưng gương mặt vẫn sáng, đôi mắt vừa lo lắng vừa kiên định.
“Anh sẵn sàng chưa?” – cô hỏi.
“Anh luôn sẵn sàng. Nhưng em phải hứa, hôm nay sẽ không giấu gì nữa.”
Linh khẽ gật. Họ bắt xe buýt về phía ngoại ô. Qua khung cửa kính, thành phố dần lùi lại, thay bằng những cánh đồng lúa, mái nhà thưa thớt.
Khoảng hơn một giờ sau, họ xuống ở một con ngõ nhỏ, trước mặt là căn nhà cấp bốn cũ kỹ. Linh dừng lại, hít sâu: “Đây là nơi em đã sống suốt mười mấy năm.”
2. Ký ức không muốn nhắc
Cánh cửa gỗ ọp ẹp mở ra. Bên trong, căn nhà trống trải, chỉ có chiếc bàn gỗ sứt cạnh, vài ghế nhựa cũ, và tấm ảnh thờ trên bàn thờ phủ lớp bụi mỏng.
Linh đứng trước bàn thờ, giọng run: “Đây là mẹ em. Bà mất khi em mười bốn tuổi. Từ đó, em sống với cha và… anh họ.”
Minh im lặng. Anh thấy đôi vai nhỏ của cô run lên khi thắp nhang.
“Cha em… là người nóng tính, lại nghiện rượu. Mỗi khi say, ông ấy trút hết giận dữ lên em. Còn anh họ… anh ta luôn cho rằng em phải nghe theo, vì ông nuôi em sau khi cha bỏ đi. Nhưng thật ra, đó chỉ là cái cớ để kiểm soát.”
Linh quay sang, đôi mắt rưng rưng: “Anh thấy đó, người đàn ông ở chợ hôm qua chính là anh họ em. Anh ta không muốn em tự do, không muốn em sống cuộc đời của riêng mình. Em đã bỏ đi khỏi ngôi nhà này từ hai năm trước.”
Minh chợt hiểu, những tin nhắn kia có lẽ xuất phát từ phía người đàn ông đó, hoặc ai đó cùng phe. Anh bước lại gần, đặt tay lên vai cô. “Sao em không nói sớm?”
“Em sợ.” Linh nghẹn lời. “Sợ anh nhìn em khác đi. Em không muốn quá khứ của mình làm phiền người khác.”
3. Niềm tin hay ngờ vực
Hai người ngồi trên bậc thềm nhà, gió chiều phả vào mặt. Minh nhìn Linh, thấy trong đôi mắt cô là cả một vùng trời u ám.
“Anh tin em.” – Minh nói dứt khoát. “Nhưng em phải hứa, từ giờ không giấu nữa. Dù là chuyện nhỏ nhất.”
Linh nhìn anh, mắt rưng rưng. “Anh không sợ em liên lụy sao?”
“Anh sợ mất niềm tin hơn.”
Khoảnh khắc đó, họ im lặng, chỉ nghe tiếng lá xào xạc.
4. Bóng người phía sau
Khi cả hai rời khỏi ngôi nhà, Minh thoáng thấy có một bóng người đứng ở cuối ngõ, hút thuốc. Khói trắng lượn lờ che nửa khuôn mặt. Người đó nhìn họ, ánh mắt lạnh như băng. Minh chưa kịp hỏi thì bóng người quay lưng bỏ đi.
“Có ai theo dõi chúng ta.” – Minh khẽ nói.
Linh giật mình, mặt tái hẳn: “Anh họ em. Chắc chắn.”
5. Quyết định táo bạo
Trên đường về, Linh siết chặt tay Minh. “Anh à, em muốn thoát khỏi chuyện này dứt điểm. Em sẽ nói hết, sẽ đối mặt, không trốn chạy nữa. Nhưng… em cần anh ở bên.”
Minh siết chặt bàn tay nhỏ bé ấy. “Anh sẽ ở đây. Dù thế nào.”
Trong lòng anh, cơn bão đã bắt đầu. Anh biết, từ giờ, chuyện tình cảm của họ sẽ không chỉ là những buổi hẹn hò dễ thương, mà còn là hành trình đối diện với những sóng gió thật sự.
6. Một đêm nhiều suy nghĩ
Đêm ấy, Minh trở về phòng, mở laptop. Anh gõ vào bản thảo:
“Đời sống không chỉ có nụ cười. Nó còn có nước mắt, những vết thương, những ký ức muốn quên đi nhưng không thể. Người bán hàng rong, người lao động, hay một cô gái nhỏ – ai cũng mang sau lưng mình một tấm màn quá khứ. Và khi tấm màn rơi xuống, ta mới thấy rõ trái tim.”
Viết xong, anh ngồi lặng. Lần đầu tiên, anh thấy bài viết của mình có máu thịt thật sự – bởi nó bắt nguồn từ chính câu chuyện mà anh đang sống.
7. Lời nhắc cuối cùng
Điện thoại Minh lại rung. Lần này, chỉ một dòng:
“Nếu mày không rời khỏi cô ta, mày sẽ phải trả giá.”
Minh nắm chặt điện thoại, mắt ánh lên sự cứng rắn. Anh biết, sóng gió đã thật sự bắt đầu.