Buổi sáng ở tòa soạn, Minh ngồi trước màn hình máy tính nhưng không tài nào tập trung. Bản thảo mới của anh vừa được trưởng ban khen, nhưng những lời đe dọa liên tiếp kia như cái bóng đen che phủ mọi suy nghĩ. Tin nhắn cuối cùng vẫn còn hiển thị rõ ràng:
“Nếu mày không rời khỏi cô ta, mày sẽ phải trả giá.”
Anh đọc đi đọc lại, vừa tức giận vừa bất an. Trong nghề báo, anh từng nhận không ít lời đe dọa khi điều tra các vụ việc, nhưng lần này thì khác. Nó liên quan đến Linh – cô gái đã bước vào cuộc đời anh, khiến mọi thứ đảo lộn.
1. Một buổi hẹn nặng nề
Chiều, Linh chủ động gọi cho anh. Giọng cô khàn khàn, có vẻ mệt:
“Anh có thể gặp em không? Ở quán cũ.”
Khi Minh đến, Linh đã ngồi đó, tay ôm ly latte nguội ngắt. Nhìn cô, anh thấy đôi mắt thâm quầng, nụ cười gượng gạo.
“Anh có nhận tin nhắn gì nữa không?” – Linh hỏi khẽ.
Minh gật, rồi đưa điện thoại cho cô xem. Linh mím môi, bàn tay siết chặt.
“Đúng là anh họ em. Anh ta không muốn em… có bất kỳ mối quan hệ nào ngoài sự kiểm soát của anh ta. Trước đây, em từng có một người bạn trai. Khi anh ta biết, đã tìm cách phá, đến mức bạn em phải bỏ đi xa.”
Nghe đến đây, lòng Minh nóng bừng. Anh ghét sự độc đoán, ghét kiểu người xem người khác như món đồ sở hữu. Anh nắm tay Linh:
“Anh không bỏ em đâu. Dù có chuyện gì xảy ra.”
Nước mắt Linh rưng rưng. “Anh không biết đâu, anh họ em không dễ từ bỏ. Anh ta có mối quan hệ với nhiều kẻ bất hảo. Em chỉ sợ… anh sẽ gặp nguy hiểm.”
“Anh là phóng viên. Anh đã từng đối mặt với nguy hiểm. Nhưng lần này, khác ở chỗ anh không chiến đấu một mình.”
Linh bật khóc, tựa đầu lên vai Minh. Giữa quán cà phê, mọi thứ như lắng lại, chỉ còn tiếng nhạc jazz buồn bã và hơi thở gấp gáp của hai người.
2. Đêm tối bất an
Tối đó, Minh về phòng trọ. Anh khóa cửa cẩn thận, nhưng vẫn không thoát khỏi cảm giác bị theo dõi. Mỗi tiếng động ngoài hành lang đều khiến anh giật mình. Anh bật laptop, định viết tiếp bài báo, nhưng đầu óc lại xoay quanh Linh.
Khoảng mười một giờ, điện thoại rung. Anh mở ra – một bức ảnh được gửi đến. Bức ảnh chụp anh và Linh ngồi ở quán cà phê chiều nay, từ một góc xa.
Chú thích bên dưới:
“Mày vẫn không nghe lời. Hãy đợi.”
Máu trong người Minh như đông cứng. Ai đó đã bám theo họ, lặng lẽ quan sát. Anh lập tức gọi cho Linh. Đầu dây bên kia vang lên tiếng chuông dài, rồi giọng cô khẽ run:
“Em cũng nhận được ảnh. Họ đang theo dõi cả hai chúng ta.”
3. Đối mặt với sự thật
Sáng hôm sau, Minh quyết định đi tìm gặp Linh tại phòng trọ của cô. Căn phòng nhỏ, đầy những bức tranh phác họa, những tờ giấy dán chi chít ý tưởng thiết kế. Nhưng trên bàn, điện thoại của cô vẫn hiển thị tin nhắn đe dọa liên tục.
“Chúng ta không thể để họ điều khiển bằng nỗi sợ.” – Minh nói, giọng cứng rắn.
“Anh định làm gì?” – Linh hỏi.
“Anh sẽ điều tra. Anh là phóng viên, đây là công việc của anh. Chúng ta phải biết rõ anh họ em và bọn đứng sau. Nếu không, mãi mãi sẽ không có tự do.”
Linh lắc đầu: “Nhưng nếu anh đào sâu, anh sẽ gặp nguy hiểm. Anh họ em không chỉ có vài gã bạn xấu. Em từng nghe nói anh ta dính đến một đường dây cho vay nặng lãi.”
Minh im lặng, rồi gằn giọng: “Càng thế, càng phải phơi bày. Em có dám cùng anh không?”
Linh ngước lên, mắt ngấn lệ, nhưng rồi gật đầu. “Em sẽ đi cùng anh. Em không muốn trốn chạy nữa.”
4. Thử thách niềm tin
Ngày hôm đó, cả hai quyết định trở lại khu chợ – nơi họ lần đầu gắn bó. Minh muốn quan sát xem có ai theo dõi. Quả thật, trong đám đông, anh thoáng thấy một bóng người quen: gã đàn ông to bè, anh họ Linh.
Minh cố tình nắm tay Linh, dắt cô đi vòng qua các sạp hàng. Gã kia bước theo, ánh mắt như mũi dao.
“Em sợ.” – Linh thì thầm.
“Đừng sợ. Anh ở đây.”
Nhưng khi quay lại, gã đàn ông đã biến mất giữa biển người. Minh cảm thấy bất an: kẻ thù không lộ diện mới là nguy hiểm nhất.
5. Một đêm khác thường
Đêm đó, Minh quyết định ngủ lại phòng Linh để trấn an cô. Cả hai ngồi trên chiếc ghế cũ, ánh đèn vàng hắt xuống. Linh kể nhiều hơn về tuổi thơ của mình: những ngày bị cha đánh đập, những lần phải chạy trốn khi anh họ say xỉn, những giấc mơ thoát khỏi căn nhà đầy bóng tối.
“Em từng nghĩ sẽ chẳng ai chấp nhận một người có quá khứ như em.” – Linh nghẹn ngào.
Minh khẽ ôm lấy cô. “Quá khứ không định nghĩa con người em. Chính sự can đảm hôm nay mới định nghĩa em.”
Cả hai ngồi lặng hồi lâu. Ngoài cửa sổ, gió thổi mạnh, mưa rơi lộp độp. Giữa khoảnh khắc ấy, Minh cảm nhận rõ: tình cảm dành cho Linh không còn chỉ là rung động thoáng qua, mà đã là một sợi dây bền chặt, sẵn sàng đối mặt bão giông.
6. Cuộc gọi đe dọa
Gần nửa đêm, điện thoại Linh reo. Số lạ. Cô run tay, Minh giật lấy và nhấn nghe.
“Buông cô ta ra.” – giọng trầm khàn vang lên. “Nếu không, tao sẽ làm mày biến mất. Đây là cảnh báo cuối cùng.”
Minh siết chặt điện thoại, gằn từng chữ: “Tôi không sợ anh. Nếu anh dám động đến Linh, tôi sẽ đưa tất cả ra ánh sáng.”
Đầu dây im lặng vài giây, rồi cúp máy.
Linh hoảng hốt: “Anh liều quá. Anh họ em không nói chơi đâu.”
“Anh không thể lùi. Em muốn tự do, anh cũng muốn bảo vệ em. Vậy thì phải đối diện thôi.”
7. Sóng gió ập đến
Sáng hôm sau, khi Minh bước ra khỏi phòng trọ để đi làm, anh nhận ra xe máy của mình đã bị đập nát gương chiếu hậu, bánh xe còn bị xì hơi. Một mảnh giấy gài ở yên:
“Đây mới chỉ là bắt đầu.”
Anh siết chặt nắm tay, mắt ánh lên sự quyết liệt. Đây không còn là trò hù dọa. Bão tố thực sự đã ập đến.
Anh gọi cho Linh, giọng bình tĩnh: “Em chuẩn bị đi. Chúng ta sẽ không trốn nữa. Đã đến lúc tìm ra sự thật.”