Buổi sáng thứ Hai, Minh ngồi trong quán cà phê quen thuộc. Trước mặt anh là ly đen nóng, hơi khói bay mờ trước mắt. Anh lặng im nhìn những giọt cà phê nhỏ giọt xuống đáy cốc, trong lòng trĩu nặng.
Chiếc xe máy bị phá hôm qua giống như một lời tuyên chiến. Anh biết mình không thể tiếp tục im lặng. Đối diện với anh họ của Linh không chỉ là chuyện tình cảm cá nhân, mà còn là vấn đề nhân phẩm, tự do, thậm chí cả sự an toàn.
1. Kế hoạch khởi đầu
Minh mở sổ tay, viết ra những gạch đầu dòng:
Xác minh danh tính anh họ Linh.
Tìm hiểu mối quan hệ và công việc thật sự của hắn.
Thu thập bằng chứng về hành vi đe dọa.
Khi Linh đến, gương mặt vẫn còn căng thẳng vì mất ngủ, Minh đưa cho cô xem kế hoạch.
“Em không muốn anh liều như thế…” – cô run giọng.
“Không phải liều. Đây là cách duy nhất. Nếu cứ im lặng, chúng ta sẽ mãi mãi bị kiểm soát.” – Minh kiên quyết.
Linh nhìn anh, ánh mắt xen lẫn lo lắng và biết ơn. “Được. Vậy anh định bắt đầu từ đâu?”
“Anh cần thông tin. Em có giấy tờ gì liên quan đến anh ta không?”
Linh gật đầu: “Em còn giữ một số giấy tờ vay mượn của cha em trước đây. Trong đó có chữ ký của anh họ. Có thể sẽ giúp được.”
2. Dấu vết đầu tiên
Chiều, Linh dẫn Minh về phòng trọ, lấy ra một chiếc hộp cũ. Bên trong, ngoài vài tấm hình gia đình đã ố màu, còn có những tờ giấy vay nợ nguệch ngoạc, đóng dấu đỏ của những cơ sở cho vay nặng lãi.
“Đây…” – Linh run run đưa. “Cha em từng vay nợ, rồi bỏ đi. Anh họ em đứng ra trả thay một phần, nhưng cũng lợi dụng điều đó để ép buộc em.”
Minh cẩn thận chụp lại toàn bộ giấy tờ. Anh nhận ra vài cái tên lặp lại nhiều lần – tên những người cho vay. Một cái tên nổi bật: Trung “béo”.
Anh ghi chú: “Tìm hiểu Trung ‘béo’.”
3. Lần theo dấu chợ đêm
Buổi tối, Minh và Linh quyết định đến khu chợ đêm, nơi có tin đồn Trung “béo” thường lui tới. Không khí chợ đêm nhộn nhịp, ánh đèn neon hắt sáng những quầy hàng san sát. Nhưng đâu đó, ẩn trong tiếng ồn ào, Minh cảm nhận sự nguy hiểm.
“Anh chắc không?” – Linh lo lắng nắm tay áo anh.
“Anh chỉ muốn quan sát. Không gây rắc rối.”
Họ đi vòng quanh, và đúng như dự đoán, Minh thấy một gã đàn ông to béo, cổ đeo dây vàng, ngồi hút thuốc trước một quán nhậu. Vài gã thanh niên xăm trổ vây quanh.
“Đó là Trung ‘béo’.” – Linh thì thầm.
Minh lấy máy ảnh nhỏ, lén chụp vài bức. Nhưng đúng lúc ấy, một trong số gã đàn em phát hiện. “Ê! Mày chụp cái gì vậy?”
Cả đám quay phắt lại. Linh hoảng hốt kéo Minh chạy. Tiếng chân đuổi phía sau vang rầm rập.
4. Cuộc rượt đuổi trong hẻm
Minh nắm tay Linh, lao vào những con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo. Tiếng chửi rủa, tiếng bước chân nặng nề càng lúc càng gần.
“Chạy đi!” – Minh thở dốc.
Họ rẽ qua một con ngõ tối, nơi chỉ có ánh đèn vàng leo lét. Minh nhanh trí kéo Linh núp sau một xe hàng bỏ hoang. Đám người chạy lướt qua, vẫn hò hét tìm.
Tim Minh đập dồn, mồ hôi lạnh túa ra. Linh áp chặt người vào anh, run rẩy. “Suýt nữa thì…”
Anh đặt tay lên vai cô, thì thầm: “Bình tĩnh. Họ sẽ không tìm thấy.”
Sau vài phút, tiếng bước chân xa dần. Hai người thở phào. Minh biết: hành trình này không thể đùa được. Họ đã chạm vào tổ ong.
5. Vết nứt trong lòng Linh
Trên đường về, Linh trầm ngâm không nói. Khi vào phòng trọ, cô bật khóc:
“Anh thấy không? Em đã kéo anh vào nguy hiểm. Nếu không có em, anh sẽ không phải chạy trốn như thế.”
Minh ôm cô, siết chặt. “Đừng nói vậy. Anh chọn con đường này. Anh muốn bảo vệ em. Và cũng muốn sự thật được phơi bày.”
“Nhưng nếu… anh bị hại thì sao?” – Linh nấc nghẹn.
“Anh không sợ.” – Minh thì thầm. “Anh chỉ sợ em buông tay anh.”
Câu nói khiến Linh lặng đi, rồi cô gục đầu vào ngực anh, giọt nước mắt rơi nóng hổi.
6. Áp lực từ tòa soạn
Hôm sau, khi Minh vừa đến tòa soạn, trưởng ban gọi anh lên.
“Tôi nghe nói cậu điều tra mấy chuyện ngoài lề. Có đúng không?”
Minh sững người. “Anh… biết sao?”
“Có người báo. Tôi chỉ nhắc nhở: cẩn thận. Những đường dây đó không đơn giản. Chúng ta làm báo, nhưng phải biết giữ mạng. Đừng để vì một bài viết mà mất tất cả.”
Minh cúi đầu, nhưng trong lòng lại càng thôi thúc. Nếu mình không viết, ai sẽ viết?
7. Lời hứa bên hiên nhà
Buổi tối, Minh đưa Linh ra công viên gần bờ sông. Hai người ngồi bên ghế đá, gió đêm thổi mát.
“Anh hứa,” Minh nói, mắt nhìn thẳng vào cô, “dù sóng gió thế nào, anh cũng sẽ không bỏ cuộc. Nhưng em phải hứa đi cùng anh, không trốn chạy nữa.”
Linh nhìn anh, đôi mắt ánh lên niềm tin lẫn sợ hãi. “Em hứa. Miễn là… anh đừng buông tay em.”
Họ nắm tay nhau thật chặt, như hai con thuyền bé nhỏ đang chuẩn bị lao vào biển lớn đầy bão tố.
8. Đêm lạ thường
Khi Minh về phòng, một phong bì đã nằm trước cửa. Anh mở ra – bên trong là bức ảnh anh và Linh ôm nhau trong công viên, chụp từ xa. Kèm theo là dòng chữ nguệch ngoạc:
“Đây mới chỉ là bắt đầu. Lần sau, sẽ không chỉ là ảnh.”
Máu Minh sôi lên. Anh biết, kẻ theo dõi không chỉ muốn hù dọa. Họ đang thực sự chuẩn bị cho một đòn mạnh hơn.
Anh siết phong bì trong tay, ánh mắt sáng rực: “Muốn dọa à? Tôi sẽ đi tới cùng.”