giữa giông bão là em

Chương 8: Cái bẫy trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm ấy, trời bất ngờ u ám. Mây đen kéo dày, gió thổi từng cơn như báo hiệu điều gì chẳng lành. Minh ngồi trong phòng làm việc nhỏ, trước mặt là những bức ảnh chụp được ở chợ đêm. Trong đó, gã Trung “béo” ngồi hiên ngang giữa đám đàn em, thuốc lá kẹp hờ trên tay, ánh mắt nửa khinh thường nửa thách thức.

Minh zoom kỹ vào từng khuôn mặt, ghi chú lại. Anh đã quen với việc theo dõi, thu thập manh mối. Nhưng lần này, điều khiến anh rùng mình là: họ cũng đang theo dõi anh.

1. Cuộc gọi nặc danh

Điện thoại Minh rung. Một số lạ, giọng khàn khàn, rít qua hơi thuốc:

“Đồ nhà báo ranh con. Mày chụp hình bọn tao ở chợ đêm chứ gì? Đừng tưởng trốn được. Nếu mày còn bén mảng tới, đừng trách… xác mày nổi trên sông.”

Minh siết chặt điện thoại. “Các người muốn gì?”

Tiếng cười gằn: “Muốn mày tránh xa con nhỏ Linh. Nó là của tụi tao.”

Điện thoại cúp cái rụp. Minh ngồi bất động, máu nóng dồn lên thái dương. “Của tụi tao”? Họ coi Linh là gì, một món đồ sao? Ý nghĩ ấy khiến anh run vì giận dữ.

2. Sự lo lắng của Linh

Chiều, Minh đến phòng Linh. Cô vừa nhìn thấy anh đã hốt hoảng:

“Anh gầy đi nhiều quá. Em… em sợ lắm, Minh à. Có lẽ chúng ta nên dừng lại?”

Minh lắc đầu. “Nếu dừng, em sẽ tiếp tục sống trong sợ hãi. Anh không thể để điều đó xảy ra. Anh chọn con đường này rồi.”

Linh òa khóc, ôm chầm lấy anh. “Vậy anh phải hứa, nếu có gì nguy hiểm, anh sẽ nói cho em biết. Đừng một mình chịu đựng.”

Minh khẽ gật, nhưng trong lòng biết: sẽ có những chuyện anh không thể nói ra, bởi sự thật quá tàn nhẫn.

3. Bóng người trước cửa

Đêm xuống. Khi Minh rời phòng Linh, anh chợt thấy một bóng đen đứng ở cuối con hẻm, ánh lửa thuốc lá đỏ rực trong bóng tối. Bóng người ấy bất động, nhưng rõ ràng đang nhìn thẳng về phía họ.

“Lại là hắn…” Minh thì thầm.

Anh kéo Linh vào trong, khóa chặt cửa. Đêm đó, họ không ngủ được. Mỗi tiếng động ngoài đường đều khiến cả hai giật mình.

4. Cái bẫy ngọt ngào

Sáng hôm sau, Linh nhận được một cuộc gọi từ một số lạ. Giọng người phụ nữ lạ lẫm, nhẹ nhàng:

“Chị Linh phải không? Tôi là người của quán ăn mà chị đang thiết kế bảng hiệu. Bảng hiệu của chị đẹp lắm, khách hàng muốn gặp riêng để trao đổi thêm. Chiều nay 3 giờ, mời chị đến kho bãi ở đường số 5 khu công nghiệp cũ, họ đang tập kết hàng, tiện trao đổi luôn.”

Linh thoáng ngập ngừng, nhưng vì nghĩ đến công việc, cô gật đầu đồng ý.

Khi kể lại cho Minh, anh lập tức nghi ngờ: “Kho bãi? Tại sao không phải quán ăn? Em không thấy lạ sao?”

“Nhưng… giọng họ rất lịch sự, xưng danh rõ ràng. Nếu không đi, em sợ mất khách.” – Linh lo lắng.

Minh trầm ngâm. Có thể đây là cái bẫy. Nhưng nếu cấm Linh đi, cô sẽ cảm thấy bị giam cầm. Anh quyết định: “Được, em đi. Nhưng anh sẽ đi cùng.”

5. Cuộc hẹn nguy hiểm

Chiều, họ đến khu công nghiệp cũ. Nơi đây hoang vắng, nhà kho bỏ hoang, cỏ mọc um tùm. Không có bóng dáng của một cuộc gặp làm ăn nào.

“Anh thấy không ổn…” – Minh cảnh giác.

Đột nhiên, từ sau những thùng container, ba gã đàn ông bước ra, mặt mũi dữ tợn. Một gã cười khẩy: “Chào cặp đôi tình nhân. Không ngờ mày ngu đến mức tự chui đầu vào.”

Linh tái mặt, bám chặt lấy Minh. Anh đưa cô ra sau lưng, mắt lạnh lùng.

“Các người muốn gì?”

“Đơn giản thôi.” – gã kia rít thuốc, nhả khói. “Mày tránh xa con nhỏ này. Còn nó… sẽ phải về lại nơi nó thuộc về.”

Minh siết nắm tay. “Cô ấy không phải đồ vật.”

Gã đàn ông cười nhạt: “Được. Vậy thì mày chịu hậu quả.”

6. Cuộc tấn công bất ngờ

Hai gã lao tới. Minh nhanh trí kéo Linh sang một bên, né cú đấm đầu tiên. Anh không phải võ sĩ, nhưng phản xạ nhanh nhẹn. Anh quật mạnh chiếc máy ảnh trong tay vào mặt một gã, khiến hắn choáng váng.

“Chạy đi, Linh!” – Minh hét.

Linh hoảng loạn, nhưng không bỏ Minh lại. Cả hai cố chạy ra lối thoát. Nhưng một gã khác chặn trước mặt, vung gậy sắt. Minh xoay người che chắn cho Linh, hứng trọn cú đánh vào cánh tay. Cơn đau buốt nhói, nhưng anh vẫn giữ cô sát bên.

“Đi mau!”

Họ lao ra ngoài, chạy băng qua bãi đất trống. Tiếng chân đuổi theo, tiếng chửi rủa vang rền.

7. May mắn thoát thân

Đúng lúc cả hai gần kiệt sức, tiếng còi cảnh sát vang lên. Một xe tuần tra bất ngờ rẽ vào khu công nghiệp. Đám côn đồ vội tản ra, chửi thề rồi biến mất trong ngõ tối.

Một cảnh sát tiến lại: “Hai người làm gì ở đây? Nguy hiểm lắm.”

Minh thở dốc, mồ hôi ướt đẫm. “Chúng tôi bị dụ đến đây.”

Cảnh sát nhìn quanh, ghi lại lời khai sơ bộ. Nhưng Minh biết, bọn kia sẽ không dễ bỏ cuộc.

8. Vết thương và nỗi sợ

Trở về phòng, Linh lau vết thương trên tay Minh. Cô vừa làm vừa khóc:

“Tại em… nếu không có em, anh đâu phải chịu thế này.”

Minh khẽ cười, dù đau nhói. “Anh đã nói rồi. Anh chọn đi cùng em. Em không có lỗi.”

“Em sợ lắm, Minh à. Họ sẽ không tha đâu. Nếu còn tiếp tục…”

Minh đặt tay lên má cô, thì thầm: “Chúng ta sẽ không bỏ cuộc. Bởi chỉ khi đi hết con đường, chúng ta mới thật sự tự do.”

9. Lời thề trong bão giông

Đêm đó, trời mưa lớn. Minh và Linh ngồi bên cửa sổ, lắng nghe tiếng mưa đập xuống mái tôn.

“Anh hứa,” Minh nói, giọng trầm nhưng kiên định, “sẽ bảo vệ em, dù có phải đối mặt với bất cứ ai. Và anh tin, em cũng sẽ không bỏ rơi anh.”

Linh ôm lấy anh, giọt nước mắt hòa trong tiếng mưa. “Em hứa. Dù có bão giông, em vẫn sẽ đi cùng anh.”

Ngoài kia, sấm chớp xé ngang bầu trời. Nhưng trong căn phòng nhỏ, giữa hai trái tim đang run rẩy, có một niềm tin đang được thắp lên – một niềm tin đủ mạnh để chống lại cả bóng tối phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×