Buổi tối, sau ngày làm việc đầu tiên, Minh Anh trở về căn hộ nhỏ thuê chung với bạn thân – Hương. Căn hộ chỉ rộng hơn 40 mét vuông, nhưng đối với hai cô gái trẻ mới ra thành phố, nó là một tổ ấm giản dị mà ấm áp.
Vừa bước vào, Minh Anh đã buông túi xách xuống ghế, ngả người dài trên sofa. Hương – với mái tóc ngắn cá tính, đang vừa sấy tóc vừa xem phim, thấy thế liền buông máy sấy xuống, cau mày trêu:
“Ôi trời, nhìn cái mặt là biết hôm nay đi làm bị sếp mắng rồi.”
Minh Anh ôm gối, rầu rĩ đáp:
“Không phải bị mắng, mà là bị… dằn mặt ngay ngày đầu tiên.”
Cô kể lại mọi chuyện: từ cái nhìn lạnh lùng của Khải, lời nói nghiêm khắc trong cuộc họp, cho đến cảm giác bối rối của mình. Nghe xong, Hương bật cười:
“Ừ, thì ra là anh trưởng phòng đẹp trai nổi tiếng khó tính mà thiên hạ đồn thổi. Người ta nói đâu có sai.”
“Đẹp trai thì đúng…” – Minh Anh vô thức buột miệng rồi chợt khựng lại, mặt đỏ bừng.
“A ha!” – Hương lập tức chộp lấy, nhướng mày tinh nghịch – “Chưa gì đã để ý rồi nha. Coi chừng rơi vào bẫy của mấy anh sếp trưởng thành đấy.”
Minh Anh giãy nảy:
“Không có! Chỉ là… mình thấy anh ta giỏi thật. Nhưng mà tính cách thì…”
“Thì hắc ám, lạnh như tiền đúng không?” – Hương cười. – “Nhưng mà, nghe này Minh Anh, mình biết cậu. Cậu hay nhút nhát, dễ tổn thương. Lần này phải khác, đừng để bị dọa mà lùi bước. Cậu đã chọn vào công ty lớn thì phải chứng minh mình làm được.”
Lời bạn thân như một gáo nước mát xoa dịu nỗi buồn trong lòng Minh Anh. Cô im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu:
“Ừ… mình sẽ cố gắng. Không thể cứ bị xem thường mãi.”
Hương mỉm cười, đứng dậy rót cho cả hai ly nước cam, rồi vừa uống vừa nói bâng quơ:
“Mà này, khó tính thì khó tính chứ đàn ông kiểu đó thường dễ khiến con gái xiêu lòng lắm đấy. Cẩn thận nha. Mình không muốn thấy cậu dại khờ như ngày xưa nữa.”
Câu nói khiến Minh Anh thoáng sững lại. Trong quá khứ, cô từng có một mối tình sinh viên ngây dại, để rồi nhận lấy vết thương lòng. Từ đó, cô tự nhủ phải tập trung vào sự nghiệp, không để tình cảm chi phối. Nhưng hình ảnh gương mặt điềm tĩnh của Khải lại bất giác hiện lên trong đầu cô lúc này, khiến tim đập nhanh hơn một nhịp.
Đêm ấy, sau khi Hương đã chìm vào giấc ngủ, Minh Anh nằm trằn trọc. Bên ngoài, ánh đèn thành phố hắt vào khung cửa sổ. Trong lòng cô là một chuỗi cảm xúc hỗn độn: vừa quyết tâm khẳng định bản thân, vừa mơ hồ lo lắng… và cả một sự tò mò khó gọi tên về người đàn ông mang tên Khả