Sáng hôm sau, khi Minh Anh vừa bước vào công ty, không khí trong phòng thiết kế đã khác hẳn. Mọi người tất bật chuẩn bị cho một dự án mới – chiến dịch quảng cáo mùa thu cho một nhãn hàng lớn. Đây được xem là một trong những hợp đồng quan trọng nhất của quý, và mọi con mắt đều dồn vào phòng thiết kế – nơi sẽ chịu trách nhiệm chính trong việc tạo ra ý tưởng và sản phẩm.
Trong lúc Minh Anh còn loay hoay chưa hiểu rõ tình hình, trưởng nhóm bước đến bàn, đặt một xấp tài liệu xuống trước mặt cô:
“Minh Anh, em sẽ tham gia hỗ trợ trực tiếp dự án này. Từ hôm nay em làm việc cùng anh Khải. Anh ấy sẽ hướng dẫn.”
Trực tiếp với anh Khải?
Tim Minh Anh thoáng chùng xuống. Cô chưa kịp phản ứng thì đã thấy ánh mắt sắc lạnh của anh từ bàn cuối dõi về phía mình.
“Thực tập sinh?” – Khải nói ngắn gọn, nhướng mày. – “Đây là dự án quan trọng, tôi không có thời gian babysit đâu.”
Trưởng nhóm cười xòa:
“Cứ xem như tập cho Minh Anh trải nghiệm. Em ấy sẽ làm việc giấy tờ, hỗ trợ sắp xếp tài liệu, không làm ảnh hưởng đến tiến độ đâu.”
Khải im lặng vài giây, rồi hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục lướt mắt qua bản kế hoạch. Không khí căng thẳng đến mức Minh Anh muốn… biến mất ngay lập tức. Nhưng rồi cô hít một hơi thật sâu, tự nhủ: “Mình phải chứng minh khả năng, không được bỏ cuộc.”
Buổi chiều, cả nhóm ngồi họp brainstorming trong phòng họp lớn. Những ý tưởng liên tục được tung ra, tranh luận nảy lửa. Minh Anh ngồi ghi chép tốc ký, mắt lia nhanh theo từng slide thuyết trình.
Đến khi Khải bắt đầu phát biểu, căn phòng lập tức im lặng. Anh phân tích điểm mạnh – yếu của từng ý tưởng bằng giọng điềm tĩnh nhưng sắc bén. Ánh mắt sắc lạnh, lời lẽ ngắn gọn, chính xác. Mọi người gật gù, không ai dám cắt ngang.
Trong khi đang ghi chép, Minh Anh bất giác nhận ra mình… bị cuốn hút. Cách anh nói chuyện vừa cứng rắn vừa đầy sức thuyết phục, toát lên sự tự tin của một người đàn ông từng trải. “Nếu không khó tính đến thế… chắc hẳn anh ấy hoàn hảo lắm.” – cô thầm nghĩ, rồi vội lắc đầu xua đi.
Khi cuộc họp kết thúc, Khải giao cho Minh Anh nhiệm vụ:
“Sắp xếp lại toàn bộ bản phác thảo này theo timeline. Tôi cần trước 10 giờ sáng mai.”
Cô giật mình nhìn xấp giấy dày cộp. Đây rõ ràng là một núi công việc. Nhưng vì không muốn bị xem thường, Minh Anh gật đầu chắc nịch:
“Vâng, em sẽ làm xong.”
Khải thoáng liếc nhìn cô, ánh mắt khó đoán, rồi quay người rời đi.
Tối hôm đó, Minh Anh mang cả tài liệu về nhà. Trên bàn ăn nhỏ trong căn hộ, cô trải hết giấy tờ ra, ngồi phân loại đến tận khuya. Hương đi ngang qua, thấy cảnh tượng ấy thì bật cười:
“Trời đất, mới ngày thứ hai mà đã ôm cả đống việc về. Đúng là dính phải ông sếp khó tính.”
“Mình phải làm tốt… Mình muốn chứng minh cho anh ta thấy.” – Minh Anh đáp, mắt vẫn không rời tài liệu.
Đêm ấy, cô cặm cụi đến tận gần 2 giờ sáng mới hoàn thành bản sắp xếp gọn gàng, có chú thích rõ ràng. Trước khi đi ngủ, cô còn thầm tự nhủ:
“Ngày mai, mình sẽ không để anh ta có cớ coi thường nữa.”
Sáng hôm sau, Minh Anh đem tập tài liệu đến bàn Khải. Anh lật xem vài trang, im lặng một lúc lâu. Không gian như đặc quánh lại, tim cô đập thình thịch.
Cuối cùng, Khải ngẩng lên, ánh mắt không còn gay gắt như hôm qua. Giọng anh trầm trầm nhưng có phần nhẹ hơn:
“Làm tốt hơn tôi nghĩ. Tiếp tục giữ phong độ này.”
Chỉ một câu ngắn gọn, nhưng khiến Minh Anh sững người, rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy mọi nỗ lực thức khuya đêm qua đều xứng đáng.