giữa lằn ranh yêu và dại khờ

Chương 4: Một đêm làm việc muộn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cả tuần sau đó, dự án quảng cáo bước vào giai đoạn căng thẳng. Nhóm thiết kế phải làm việc liên tục để kịp tiến độ. Minh Anh, dù chỉ là thực tập sinh, nhưng cũng bị cuốn theo guồng quay đó.

Chiều hôm ấy, đồng hồ đã chỉ 6 giờ nhưng văn phòng vẫn sáng đèn. Nhân viên lần lượt ra về, chỉ còn một số người ở lại hoàn thành công việc. Minh Anh ngồi ở bàn, mắt dán vào màn hình máy tính, tay gõ liên tục để chỉnh sửa lại bảng timeline theo yêu cầu mới.

Cô ngẩng đầu, vô tình nhìn sang bàn cuối – chỉ còn Khải vẫn ngồi đó. Anh chống một tay lên bàn, mắt tập trung vào màn hình, gương mặt căng thẳng nhưng toát lên một vẻ điềm tĩnh khó diễn tả.

“Anh ấy vẫn chưa về à? Bình thường trưởng phòng thì có thể về sớm, nhưng… trông như lúc nào cũng làm việc nhiều hơn mọi người.” – Minh Anh thầm nghĩ.

Đúng lúc ấy, Khải đứng dậy, tiến lại gần. Minh Anh luống cuống thu gọn đống giấy tờ trên bàn. Anh dừng lại bên cạnh, giọng trầm khẽ vang:

“Em chưa về sao?”

“Dạ… em muốn chỉnh sửa thêm cho xong rồi về.” – Minh Anh đáp, mắt không dám nhìn thẳng.

Khải im lặng vài giây, rồi đặt một cốc cà phê nóng xuống trước mặt cô. Minh Anh ngẩng lên, ngạc nhiên:

“Ơ… cái này…”

“Uống đi, còn làm thì cần tỉnh táo.” – Anh nói đơn giản, rồi quay lại bàn mình.

Khoảnh khắc ấy, tim Minh Anh chợt đập nhanh hơn. Một hành động nhỏ thôi, nhưng khác hẳn với vẻ lạnh lùng thường ngày của anh.

Thời gian trôi qua, văn phòng chỉ còn lại hai người. Đèn vàng hắt xuống khoảng không tĩnh lặng, chỉ còn tiếng bàn phím lách cách xen lẫn tiếng gió điều hòa. Không gian như thu hẹp lại.

Khoảng gần 9 giờ, Minh Anh khẽ ngáp, đưa tay xoa trán. Cô đã quá mệt sau nhiều giờ căng thẳng. Bất ngờ, một giọng nói trầm vang lên:

“Để tôi xem thử.”

Khải bước lại, cúi xuống màn hình của cô. Khoảng cách giữa hai người bỗng trở nên gần đến mức Minh Anh cảm nhận rõ mùi hương nhè nhẹ từ áo sơ mi anh – mùi nước hoa dịu, nam tính.

Cô căng thẳng, tim đập loạn nhịp. Trong khi đó, Khải tập trung vào bảng dữ liệu, thỉnh thoảng đưa tay chỉ vào vài chỗ:

“Chỗ này em sắp xếp chưa hợp lý. Timeline phải theo trình tự ưu tiên. Nếu để thế này, đội sáng tạo sẽ bị rối.”

Minh Anh vội vàng chỉnh lại theo lời anh, vừa làm vừa khẽ gật đầu:

“Vâng… em hiểu rồi.”

Khải im lặng nhìn một lúc, rồi bất ngờ buông ra một câu:

“Em học nhanh. Không tệ.”

Chỉ vài từ ngắn gọn, nhưng với Minh Anh, nó như một phần thưởng lớn lao. Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên.

Gần 10 giờ đêm, cuối cùng cả hai cũng hoàn tất công việc. Khi Minh Anh gom lại tài liệu, Khải khẽ nói:

“Đi thôi, tôi đưa em về.”

Cô bối rối:

“Dạ… không cần đâu, em tự bắt xe được mà.”

“Muộn thế này, một mình con gái không an toàn.” – Giọng anh dứt khoát, không cho phép từ chối.

Ngoài trời mưa lất phất, ánh đèn đường hắt xuống những vệt sáng mờ ảo. Trên đường về, bầu không khí trong xe yên tĩnh. Minh Anh ngồi ghé vào cửa kính, lòng bỗng thấy ấm áp lạ lùng.

Khải không nói nhiều, chỉ tập trung lái xe. Nhưng đôi khi, ánh đèn vàng đường phố phản chiếu trên gương mặt nghiêm nghị ấy, khiến cô thoáng thấy một vẻ gì đó… không hẳn lạnh lùng, mà là nặng trĩu.

“Anh ấy… thực sự là người thế nào? Sau vẻ ngoài kiêu ngạo ấy, dường như còn giấu một điều gì đó…” – Minh Anh nghĩ thầm.

Khi đến căn hộ, cô rụt rè nói lời cảm ơn. Khải chỉ gật đầu, rồi khẽ dặn:

“Ngày mai nhớ nghỉ ngơi cho đủ. Đừng để kiệt sức.”

Chiếc xe rời đi, để lại Minh Anh đứng ngẩn người dưới hiên nhà. Trong lòng cô ngổn ngang cảm xúc. Đêm nay, một khoảng cách vô hình giữa hai người đã được rút ngắn lại – dù chỉ là một chút, nhưng đủ để gieo vào tim Minh Anh một hạt mầm lạ lẫm, vừa ấm áp vừa nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×