Trời Hà Nội vào thu, không khí se lạnh nhưng trong lòng Lan lại rối bời chẳng kém gì một cơn bão. Sau đêm hôm ấy, cô cứ liên tục nhớ lại khoảnh khắc Minh bất chợt ôm mình. Dù chỉ là một cái ôm ngắn ngủi, nhưng sự ấm áp và chân thành trong đó khiến cô không thể nào gạt bỏ.
Lan ngồi bên cửa sổ quán cà phê quen, tay khẽ xoay tách cappuccino còn bốc khói. Mỗi buổi chiều tan làm, cô đều đến đây như một thói quen, một góc nhỏ để suy nghĩ về chính mình. Nhưng hôm nay, hình ảnh Minh lại chiếm trọn mọi dòng suy nghĩ.
Cô tự hỏi: “Anh ấy có ý gì không? Hay chỉ là một sự an ủi nhất thời? Mình có đang mơ mộng quá nhiều không?”
Điện thoại rung. Tin nhắn từ Minh:
“Lan này, tối nay em rảnh không? Anh muốn mời em đi ăn, coi như xin lỗi vì hôm trước khiến em bối rối.”
Lan ngồi lặng vài giây, trái tim như đập nhanh hơn. Cô gõ từng chữ chậm rãi:
“Vâng, em rảnh.”
Buổi tối hôm đó, Minh chọn một nhà hàng Ý sang trọng nhưng ấm cúng. Không gian ánh đèn vàng dịu nhẹ, tiếng nhạc du dương vang lên làm bầu không khí trở nên gần gũi. Minh xuất hiện với chiếc áo sơ mi trắng giản dị, nụ cười nhẹ khiến Lan có chút ngượng ngùng.
Trong suốt bữa ăn, anh chủ động kể về những áp lực trong công việc, những ngày tháng cô đơn nơi đất khách, rồi cả những điều anh tiếc nuối trong cuộc sống. Lan chăm chú lắng nghe, cảm thấy như được bước vào một phần sâu thẳm trong con người anh mà ít ai được biết đến.
Có một khoảnh khắc, Minh bất chợt ngẩng lên nhìn thẳng vào mắt Lan:
“Anh không biết từ bao giờ… nhưng mỗi khi ở cạnh em, anh thấy lòng mình yên bình lạ thường.”
Câu nói khiến Lan chết lặng. Cô vội cúi xuống, giấu đi nụ cười cùng gương mặt ửng hồng. Không khí bỗng chốc trở nên khác lạ, vừa ngọt ngào vừa căng thẳng.
Khi bữa tối kết thúc, Minh đề nghị đưa Lan về. Trên con đường ngập lá vàng rơi, anh đi chậm rãi bên cạnh cô, bàn tay khẽ đưa ra như muốn nắm lấy nhưng lại dừng lại giữa không trung. Lan cảm nhận được sự do dự ấy, trong lòng vừa mong chờ vừa sợ hãi.
Trước cổng nhà, Minh đứng lặng một lúc rồi nói khẽ:
“Anh không muốn vội vàng… nhưng anh thực sự muốn biết, trong lòng em, anh có chút chỗ nào không?”
Lan cắn môi, tim đập dồn dập. Cô chưa kịp trả lời thì Minh đã mỉm cười nhẹ, đặt tay lên vai cô:
“Không cần trả lời ngay đâu. Anh sẽ chờ.”
Anh quay đi, để lại Lan đứng đó, đôi mắt ngấn nước vì xúc động. Trong khoảng lặng của đêm thu, cô biết rằng trái tim mình đã bắt đầu rung động thực sự…