Trần Minh Hạo không phải kiểu đàn ông dễ hòa đồng giữa đám đông. Ngay từ khi bước vào phòng họp sáng nay, sự hiện diện của anh đã đủ khiến không khí lặng xuống một nhịp. Bộ vest đen vừa vặn ôm lấy dáng người cao lớn, cà vạt thắt gọn gàng, từng bước đi thẳng và dứt khoát. Người ta thường nói: “Có những người không cần cố gắng, chỉ cần đứng đó cũng đủ trở thành tâm điểm.” Và Minh Hạo chính là một trong số ít những người như vậy.
Khuôn mặt anh mang những đường nét góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao, đường viền hàm sắc nét. Dưới ánh đèn trắng, đôi mắt sâu thẳm của anh càng thêm u tối, như một mặt hồ mùa đông phẳng lặng, khó đoán, khó chạm tới. Không phải kiểu lạnh lùng ngạo mạn, nhưng đủ để khiến người khác chùn bước khi vô tình đối diện quá lâu.
Anh ít cười. Trong cả buổi họp, ngoài mấy câu giới thiệu ngắn gọn, Minh Hạo gần như chẳng nói thêm điều gì. Nhưng từng lời phát ra đều trầm ổn, chậm rãi và đầy sức nặng. Anh nói về công việc với giọng điệu dứt khoát, không hoa mỹ, không vòng vo. Thái độ ấy khiến nhiều nhân viên ngồi dưới vừa khâm phục, vừa e ngại.
Trong giới sáng tạo truyền thông, Minh Hạo vốn là cái tên không xa lạ. Trước khi về công ty này, anh từng giữ vị trí giám đốc sáng tạo tại một tập đoàn quảng cáo danh tiếng, đứng sau nhiều chiến dịch vang dội. Người ta gọi anh là “kẻ theo đuổi sự hoàn hảo”, vì trong bất kỳ dự án nào, anh cũng không chấp nhận sự nửa vời. Mọi chi tiết, từ ý tưởng đến hình ảnh, đều phải đạt đến mức độ chuẩn xác nhất.
Đồng nghiệp từng đùa nửa thật nửa chơi rằng, làm việc với anh giống như sống trong cơn bão mùa đông – vừa khắc nghiệt, vừa ngột ngạt. Thế nhưng, khi nhìn thành quả cuối cùng, ai cũng phải thừa nhận: những gì anh làm đều xứng đáng.
Sự khắt khe ấy, thực chất, bắt nguồn từ một khoảng tối trong cuộc đời anh.
Minh Hạo lớn lên trong một gia đình khá giả. Bố mẹ anh đều là người thành đạt, gia đình được xem như hình mẫu hạnh phúc. Nhưng rồi, năm anh mười tám tuổi, tất cả sụp đổ. Người cha mà anh từng ngưỡng mộ rời đi cùng một người phụ nữ khác, để lại mẹ anh trong đau khổ và bệnh tật. Ngày ấy, Hạo chỉ là một cậu trai trẻ, nhưng buộc phải trưởng thành trong một đêm. Anh vừa đi học, vừa làm thêm, dành từng đồng để mua thuốc cho mẹ.
Bà mất khi anh vừa hai mươi bốn tuổi. Sự ra đi ấy như vết dao chém ngang tim, cắt bỏ nốt điểm tựa cuối cùng của anh. Kể từ đó, Minh Hạo tự dựng lên một lớp băng lạnh quanh mình. Anh lao vào công việc, coi sự bận rộn và áp lực như cách để khỏa lấp khoảng trống. Anh không cho phép bản thân mềm yếu, cũng không tin vào tình cảm lâu bền. Với anh, mọi lời hứa, mọi sự ngọt ngào đều chỉ là nhất thời – như cha anh năm nào.
Vì vậy, Minh Hạo chọn sự lạnh lùng. Lạnh để không ai tiến quá gần, lạnh để không phải thất vọng thêm một lần nào nữa.
Buổi chiều hôm ấy, khi đã kết thúc buổi ra mắt ở công ty mới, anh ngồi một mình trong văn phòng tầng cao, tay lật từng tập hồ sơ nhân sự mà trợ lý vừa đưa. Căn phòng yên tĩnh, chỉ có ánh nắng cuối ngày hắt qua lớp kính, nhuộm vàng những trang giấy.
Ánh mắt anh dừng lại ở một cái tên: An Nhiên – nhân viên thiết kế đồ họa.
Khoé môi anh hơi nhếch lên, nhớ lại cảnh buổi sáng: cô gái nhỏ nhắn, mái tóc buộc gọn, đôi mắt sáng nhưng vội vàng, đã bất cẩn làm đổ cà phê lên áo anh. Thái độ lúng túng xen lẫn bướng bỉnh của cô khiến anh khó chịu, nhưng đồng thời… lại khơi dậy trong anh một cảm giác kỳ lạ.
Anh ghét sự bất cẩn, ghét nhất kiểu làm việc thiếu tập trung. Nhưng khi nghĩ đến ánh mắt cô gái ấy – vừa xin lỗi, vừa kiêu hãnh – Minh Hạo lại không thể gạt phắt hình ảnh đó ra khỏi tâm trí.
Anh gập tập hồ sơ lại, giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian vắng:
– “Sắp xếp để tôi trực tiếp giám sát nhóm của cô ấy.”
Trợ lý ngạc nhiên:
– “Anh muốn làm việc riêng với bộ phận thiết kế ạ?”
– “Không, chỉ muốn chắc chắn rằng sẽ không có sai sót lặp lại.”
Lý do là vậy. Nhưng chính Minh Hạo cũng không ngờ, từ quyết định ấy, một chuỗi ngày mới bắt đầu – ngày mà lớp băng quanh anh sẽ dần rạn nứt, bởi một người con gái mang tên An Nhiên.