giữa muôn trùng thương tổn

Chương 4: Buộc phải song hành


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Phòng họp lớn sáng rực ánh đèn. Dự án mới được ban lãnh đạo công bố có quy mô chưa từng có, liên quan đến việc tái định vị thương hiệu toàn bộ công ty. Và để đảm bảo chất lượng, giám đốc sáng tạo – Trần Minh Hạo – sẽ trực tiếp chỉ đạo nhóm thiết kế, trong đó An Nhiên là một trong những nhân tố chủ chốt.

Thông báo vừa dứt, cả phòng đồng loạt ồ lên. Ai cũng hiểu, đây là cơ hội lớn để khẳng định năng lực, nhưng đồng nghĩa với áp lực khổng lồ.

An Nhiên ngồi im, tim đập nhanh. Cô cảm nhận được ánh mắt của vài đồng nghiệp len lén nhìn mình, như muốn đoán xem phản ứng của cô thế nào. Cô chỉ siết chặt cây bút, giả vờ chăm chú ghi chép.

– “Tôi muốn mỗi nhóm nộp đề xuất ý tưởng trong vòng một tuần.” – Giọng Minh Hạo vang lên, trầm thấp nhưng rành mạch. – “An Nhiên, cô phụ trách nhóm thiết kế hình ảnh. Tôi sẽ theo sát tiến độ.”

Cô thoáng ngẩng lên, ánh mắt chạm phải ánh nhìn thẳng thắn của anh. Một giây ngắn ngủi nhưng như có luồng điện chạy qua. Cô vội cúi xuống, cắn môi, trong lòng vừa căng thẳng vừa khó chịu.

Những ngày đầu cộng tác

Ngay buổi chiều hôm đó, Minh Hạo đã đến thẳng phòng thiết kế. Sự xuất hiện của anh khiến bầu không khí lập tức trở nên nghiêm túc lạ thường. Nhân viên đang ríu rít nói cười cũng im bặt, chỉ còn tiếng gõ bàn phím lạch cạch.

Anh bước chậm rãi, đôi mắt sắc bén quét qua từng bàn làm việc. Khi dừng trước bàn An Nhiên, anh cúi xuống, lấy một bản phác thảo trên tay cô.

– “Màu sắc này vẫn an toàn quá. Cần táo bạo hơn.” – Anh buông gọn.

An Nhiên ngẩng đầu, cố giữ bình tĩnh. – “Đây chỉ là một trong nhiều phương án. Tôi sẽ thử thêm.”

– “Tôi không cần nhiều phương án. Tôi cần một phương án đủ mạnh.” – Anh nói, ánh mắt dừng lại trên cô lâu hơn một chút.

Cả phòng im phăng phắc. An Nhiên cảm nhận rõ từng nhịp tim mình, vừa thấy áp lực, vừa thấy… bị thách thức.

Những va chạm nhỏ nhặt

Làm việc cùng nhau, mâu thuẫn xảy ra như cơm bữa.

Một lần, khi bàn bạc về concept, Nhiên đề xuất sử dụng chất liệu thiên nhiên làm điểm nhấn. Cô hào hứng trình bày, nghĩ rằng đây là hướng đi mới mẻ. Nhưng Minh Hạo chỉ khoanh tay, lạnh lùng đáp:

– “Ý tưởng đó đã quá nhiều người làm. Chúng ta cần khác biệt.”

– “Khác biệt không đồng nghĩa với khó hiểu. Tôi muốn khách hàng dễ cảm nhận, dễ kết nối.” – Cô cãi lại, giọng không giấu nổi sự bực tức.

Anh nhướng mày, khoé môi khẽ nhếch. – “Cô luôn chọn con đường dễ dàng nhất sao?”

Câu hỏi ấy như mũi dao đâm thẳng vào lòng tự trọng. An Nhiên đỏ mặt, không nói thêm gì, chỉ cúi xuống ghi chép, nhưng trong lòng ngổn ngang cảm xúc.

Có hôm, hai người còn tranh cãi gay gắt đến mức đồng nghiệp ngồi xung quanh chỉ dám nhìn nhau, không ai dám xen vào. Một bên cứng rắn, lạnh lùng. Một bên bướng bỉnh, không chịu nhún nhường.

Khoảnh khắc ngoài dự kiến

Thế nhưng, không phải lúc nào giữa họ cũng chỉ toàn lửa và khói.

Một buổi tối muộn, khi cả phòng đã về hết, An Nhiên vẫn cặm cụi hoàn thiện bản thiết kế. Đèn bàn chiếu ánh sáng vàng dịu, hắt lên gương mặt cô. Mí mắt nặng trĩu, cô vừa vẽ vừa ngáp khẽ.

Bất ngờ, một giọng trầm vang lên phía sau:

– “Cô vẫn còn ở đây?”

Nhiên giật mình, quay lại. Minh Hạo đang đứng dựa vào cửa, tay cầm ly cà phê.

– “Tôi… muốn hoàn thành sớm.” – Cô lúng túng, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc.

Anh bước đến, đặt ly cà phê nóng trước mặt cô. – “Uống đi, kẻo ngủ gục lúc nào không biết.”

Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng. Lần đầu tiên, cô thấy trong mắt anh không chỉ có sự lạnh lùng, mà còn ánh lên chút gì đó dịu dàng, dù rất mỏng manh.

– “Cảm ơn.” – Cô nói khẽ, tay khẽ ôm lấy ly cà phê ấm.

Trong vài giây im lặng, không còn là giám đốc và nhân viên, không còn là hai kẻ thường xuyên đấu khẩu. Chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ, cùng ở lại nơi làm việc đến tận khuya.

Khoảnh khắc ấy, không ai nói ra, nhưng dường như cả hai đều cảm nhận được: bức tường vô hình kia, dù kiên cố đến đâu, cũng đã xuất hiện một vết nứt nhỏ.

Kết thúc chương

An Nhiên vẫn nghĩ Minh Hạo là kẻ khó ưa, còn Minh Hạo vẫn coi cô là nhân viên bướng bỉnh. Nhưng chính những lần buộc phải song hành, đối mặt, tranh luận, thậm chí im lặng bên nhau… lại vô tình tạo ra sợi dây vô hình mà cả hai chưa kịp nhận ra.

Sợi dây ấy – mong manh, rối ren – sẽ dần kéo họ vào vòng xoáy cảm xúc khó lòng thoát khỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×