giữa muôn trùng thương tổn

Chương 5: Oan gia nối tiếp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày chính thức cộng tác trong dự án, An Nhiên có cảm giác như cuộc đời mình bị một bàn tay vô hình sắp đặt để… va chạm với Minh Hạo ở mọi nơi.

Sáng họp chung thì khỏi nói, nhưng ngay cả những việc tưởng chừng chẳng liên quan, cô cũng bất ngờ chạm mặt anh. Ở thang máy, ở căng-tin, thậm chí cả khi xuống hầm gửi xe. Mỗi lần như vậy, thay vì nảy sinh chút thân thiện, kết quả đều là những màn đấu khẩu không hồi kết.

Pha cà phê bất thành

Một buổi sáng, An Nhiên dậy trễ vì thức khuya hoàn thành bản vẽ. Vội vàng đến công ty, cô cảm giác mí mắt nặng trĩu, đầu óc quay cuồng. Cô quyết định xuống phòng nghỉ lấy tách cà phê cho tỉnh táo.

Vừa nhấn nút khởi động máy thì sau lưng vang lên giọng trầm lạnh:

– “Cà phê đó quá ngọt. Uống vào chỉ càng buồn ngủ hơn.”

An Nhiên giật mình quay lại, thấy Minh Hạo đang khoanh tay dựa vào tường, ánh mắt nhàn nhạt nhìn cô.

– “Tôi không hỏi ý kiến anh.” – Cô bực dọc, cố tình nhấn thêm đường vào ly.

Anh nhướng mày, tiến lại gần, lấy ngay gói đường khỏi tay cô. – “Cô cần tỉnh táo để làm việc, không phải để ru ngủ bản thân.”

– “Anh…” – Cô trừng mắt. – “Đây là sở thích cá nhân. Anh không có quyền xen vào.”

Anh chỉ thản nhiên đặt gói đường lên kệ cao, ngoài tầm với của cô, rồi thong thả rót cà phê đen cho mình.

– “Tỉnh táo thì sẽ làm việc hiệu quả hơn.” – Anh buông một câu, xoay lưng bỏ đi.

An Nhiên nhìn theo, vừa tức vừa bất lực. “Tên độc tài!” – cô nghiến răng, lẩm bẩm trong lòng.

Tranh luận trong cuộc họp

Không chỉ đời thường, ngay trong công việc, hai người cũng liên tục va chạm.

Trong một buổi họp ý tưởng, An Nhiên trình bày bản thiết kế mới với gam màu rực rỡ, đường nét phóng khoáng. Cô tự tin đây là sự đột phá so với phong cách cũ.

Nhưng vừa dứt lời, Minh Hạo đã gõ nhẹ ngón tay lên bàn:

– “Quá lạm dụng màu sắc. Thị giác bị rối.”

– “Không hề!” – Cô phản bác ngay. – “Khách hàng mục tiêu là giới trẻ. Họ thích sự nổi bật, cá tính. Nếu cứ nhạt nhòa thì làm sao thu hút?”

Anh nhìn thẳng vào cô, giọng đều đều: – “Khác biệt và lòe loẹt là hai khái niệm khác nhau.”

Cả phòng chết lặng, mắt ai cũng đảo qua đảo lại giữa hai người, vừa lo lắng vừa… hứng thú, như đang xem một bộ phim dài tập.

Cuối cùng, giám đốc điều hành phải lên tiếng hòa giải: – “Hai người… để bàn tiếp sau. Giờ tạm nghỉ.”

An Nhiên cắn môi, tức tối thu lại tài liệu. Trong lòng cô thầm rủa: “Không biết tại sao ông trời cứ ném tôi vào thế đối đầu với anh ta như thế này nữa!”

Oan gia ở thang máy

Chiều hôm đó, khi tan ca, cô vội bước vào thang máy, tay ôm chồng hồ sơ dày. Cửa gần khép thì một cánh tay dài thò vào chặn lại.

Cửa mở ra, và dĩ nhiên… là Minh Hạo.

An Nhiên nuốt một tiếng thở dài. Cả cabin chỉ còn hai người. Không khí lập tức đặc quánh.

Bất ngờ, thang máy dừng lại ở tầng giữa, rung nhẹ vì trục trặc kỹ thuật. Hồ sơ trên tay Nhiên rơi loảng xoảng xuống sàn. Cô vội cúi xuống nhặt, không may va đầu vào… đầu gối anh.

– “Á!” – Cô bật kêu đau.

Anh cau mày, cúi xuống giúp nhặt tài liệu. – “Vụng về thật.”

– “Anh im đi.” – Cô gắt, giật lại tập hồ sơ từ tay anh.

– “Còn nóng tính nữa.” – Anh bình thản nhận xét, khoé môi thoáng nhếch lên, như thể đang… cười.

Lần đầu tiên, An Nhiên thấy anh có biểu cảm khác ngoài lạnh lùng. Nhưng thay vì thấy nhẹ nhõm, cô lại càng tức hơn.

– “Anh thích chê bai người khác lắm đúng không?”

Anh không trả lời, chỉ đứng thẳng dậy, hai tay đút túi quần, ánh mắt như cười như không.

Khi thang máy hoạt động trở lại, Nhiên bước ra nhanh như chạy trốn. Cô thề sẽ tránh xa anh bất cứ khi nào có thể.

Kết thúc chương

Thế nhưng, đời đâu dễ chiều lòng người. Càng muốn tránh, cô càng gặp anh. Càng gặp, mâu thuẫn càng nhiều.

Cả công ty bắt đầu thì thầm gọi họ là “cặp oan gia số một”, mỗi khi thấy hai người cùng xuất hiện là lại thấp thỏm chờ xem kịch hay.

Còn An Nhiên và Minh Hạo, dù ngoài mặt chẳng ưa gì nhau, nhưng dường như số phận đã khéo léo buộc họ phải song hành, để từ những va chạm nhỏ nhặt, từng tia lửa vô hình đang dần thắp sáng một điều gì đó mà cả hai chưa dám gọi tên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×