Quán cà phê nhỏ nằm nép mình giữa những tòa nhà cao tầng, mang một vẻ ấm áp và yên tĩnh hiếm thấy giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Hải Anh chọn một bàn sát cửa sổ, nơi ánh nắng chiều len qua kẽ rèm, chiếu lên mặt cô một lớp sáng dịu dàng. Cốc cà phê nóng được bưng lên, mùi hương nồng nàn khiến cô hít một hơi thật sâu, cảm giác mọi mệt mỏi dường như tan biến.
Chưa kịp nhấp một ngụm, Minh Kha đã bước vào. Anh nhìn quanh, đôi mắt dừng lại ở cô, rồi nở một nụ cười dễ chịu. “Hình như mình lại gặp nhau rồi,” anh nói, giọng vừa vui vừa bỡ ngỡ.
Hải Anh nhếch môi, cố giữ vẻ nghiêm nghị: “Có vẻ như va chạm định mệnh còn muốn tiếp diễn. Nhưng cẩn thận đấy, lần này tôi sẽ để ý cẩn thận hơn.”
Minh Kha cười, rồi kéo một chiếc ghế đối diện cô. “Hy vọng lần này không làm đổ cà phê nữa. Tôi nghe nói đây là quán cà phê nổi tiếng với chocolate nóng, thử không?”
Hải Anh gật đầu, trong lòng có chút rung rinh mà cô cố giấu đi. Cả hai bắt đầu trò chuyện, những câu hỏi ngắn ban đầu trở nên dài dòng, những nụ cười xuất hiện nhiều hơn. Từ công việc, sở thích, cho đến những chuyến đi trong thành phố, họ kể cho nhau nghe như thể quen biết từ lâu, mặc cho thời gian trôi chậm.
“Cô thường đến quán này à?” Minh Kha hỏi, giọng nhẹ nhàng.
“Thỉnh thoảng. Đây là nơi tôi thích để nghỉ ngơi sau những ngày dài,” Hải Anh trả lời, mắt lấp lánh khi nhìn ra ngoài cửa sổ. “Còn anh? Tôi thấy anh đi đâu cũng vội vã, sao lại đến đây?”
Minh Kha cười khẽ, ánh mắt lộ vẻ bí ẩn: “Thì… đôi khi cũng cần một nơi yên tĩnh giữa thành phố ồn ào. Và có lẽ tôi cũng tò mò về người mà mình vừa ‘va chạm định mệnh’.”
Hải Anh cảm thấy tim mình nhói nhẹ. Một cảm giác vừa lạ vừa quen, khiến cô không biết nên ngạc nhiên hay e dè. Cả hai lại cười, và lần này, nụ cười có vẻ chân thật hơn, tự nhiên hơn.
Thời gian trôi đi nhẹ nhàng. Ly cà phê dần vơi, nhưng Hải Anh nhận ra mình không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này. Minh Kha cũng dường như nhận ra điều đó, ánh mắt anh nhìn cô đầy ý nhị, nhưng lại không quá trực tiếp.
Khi trời bắt đầu ngả sang màu hoàng hôn, cả hai đứng dậy. Hải Anh cầm túi xách, cảm giác vừa ấm áp vừa hồi hộp. “Cảm ơn vì… cà phê,” cô nói, giọng nhẹ nhàng.
“Không, cảm ơn cô vì đã… khiến buổi chiều này trở nên đặc biệt,” Minh Kha đáp, và trong khoảnh khắc, Hải Anh cảm nhận được một sự kết nối lạ kỳ.
Họ rời quán, bước xuống phố nhộn nhịp. Ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, phản chiếu trên mặt đường ướt bóng. Hải Anh tự nhủ, có lẽ đây chỉ là một cuộc gặp tình cờ, nhưng trong tim cô, một mầm cảm xúc đã bắt đầu nảy nở, và cô biết, thành phố này sẽ không còn đơn giản như trước nữa.