giữa những ánh đèn thành phố

Chương 3: Ngày đi làm đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm thứ Hai, Hải Anh bước vào tòa nhà cao tầng nơi cô vừa nhận công việc mới. Cả cơ thể cô tràn đầy năng lượng, vừa hồi hộp vừa háo hức, nhưng tâm trí vẫn không thôi nghĩ về cuộc gặp hôm qua với Minh Kha. Cô lẩm bẩm: “Hy vọng hôm nay không va chạm định mệnh nữa…”

Tuy nhiên, dường như định mệnh lại chẳng muốn để yên. Vừa bước lên thang máy, Hải Anh bất ngờ va vào một người. Cốc cà phê chưa kịp uống xong lại nghiêng nghiêng, nhưng lần này cô kịp giữ. Và rồi, người cô vừa va vào… chính là Minh Kha.

“Ôi trời… lại là anh!” Hải Anh thốt lên, vừa giận vừa ngượng.

“Xin lỗi, tôi không biết cô cũng đi cùng tòa nhà này,” Minh Kha đáp, nở một nụ cười nhẹ. Thang máy đóng cửa, họ chỉ còn cách nhìn nhau và cố gắng giữ bình tĩnh.

Chuyến thang máy chỉ kéo dài vài tầng, nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi ấy đủ để cả hai cảm nhận được sự gần gũi khó giải thích. Hải Anh tự nhủ mình không nên để ánh mắt anh làm mình lúng túng, nhưng trái tim cứ nhảy nhót khi anh vô tình chạm vào tay cô khi vừa bước ra.

Ngay khi Hải Anh đến phòng làm việc, một loạt tình huống dở khóc dở cười liên tục xảy ra. Đồng nghiệp hỏi han, máy photocopy hỏng, và… bỗng dưng, Minh Kha xuất hiện, tay cầm hồ sơ cần bàn gấp.

“Hải Anh, cậu có thể giúp tôi xem lại báo cáo này không? Tôi sợ mình nhầm số liệu,” anh nói, giọng đầy sự tin tưởng.

Cô nhìn vào tờ giấy, bất giác mỉm cười: “Có vẻ như định mệnh vẫn muốn chúng ta làm việc chung.”

Minh Kha nhún vai, ánh mắt đầy thích thú: “Có lẽ vậy. Nhưng tôi không phiền đâu.”

Cả buổi sáng trôi qua với những lần trao đổi công việc đầy căng thẳng nhưng cũng không thiếu những ánh nhìn chớp nhoáng và nụ cười tinh nghịch. Hải Anh nhận ra rằng, dường như mọi mâu thuẫn hay va chạm đều trở nên… thú vị hơn khi có anh bên cạnh.

Đến giờ ăn trưa, Hải Anh được đồng nghiệp kéo đi, nhưng vừa bước ra khỏi thang máy, cô nhìn thấy Minh Kha đứng đó, như chờ đợi một cơ hội nào đó. Anh giơ tay chào, nụ cười vẫn giữ nguyên vẻ ấm áp và tinh nghịch.

“Cậu ăn trưa với tôi nhé?” anh hỏi, giọng nhẹ nhàng.

Hải Anh ngạc nhiên, vừa mừng vừa bối rối. “Ờ… được, nhưng lần này không va chạm cà phê nhé,” cô pha chút giọng dí dỏm.

Minh Kha cười, ánh mắt lấp lánh: “Được thôi, hứa. Lần này, chúng ta sẽ chỉ cười thôi.”

Cả hai bước ra khỏi tòa nhà, giữa ánh sáng buổi trưa rực rỡ, và Hải Anh nhận ra rằng ngày đi làm đầu tiên không hề đơn giản như cô tưởng. Nhưng điều quan trọng là, có những người khiến công việc trở nên thú vị hơn, và có những khoảnh khắc tình cờ lại khiến trái tim cô rung động một cách không báo trước.

Buổi trưa hôm đó, giữa tiếng ồn của thành phố, Hải Anh và Minh Kha cùng cười, cùng trò chuyện, và cô biết rằng, những ngày sắp tới, câu chuyện của họ sẽ còn nhiều bất ngờ nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×