giữa những ánh đèn thành phố

Chương 4: Chiến dịch quảng cáo chung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ Ba, Hải Anh bước vào văn phòng với tâm trạng vừa hứng khởi vừa lo lắng. Cô vừa nhận được email từ sếp: “Hải Anh và Minh Kha sẽ cùng nhau phụ trách chiến dịch quảng cáo mới.” Chỉ vài dòng chữ thôi cũng đủ làm tim cô nhảy lên: làm việc chung với Minh Kha – vừa háo hức vừa lo lắng.

Khi Hải Anh đến phòng họp, Minh Kha đã ngồi đó, tay lướt trên máy tính, vẻ mặt nghiêm túc khác hẳn sự tinh nghịch ngày trước. Anh nhìn thấy cô, nở một nụ cười nhẹ nhưng không nói gì. Hải Anh đáp lại bằng một cái gật đầu, cố giữ bình tĩnh.

“Chúng ta có 2 tuần để hoàn thành chiến dịch,” sếp nói, giọng dứt khoát. “Tôi muốn các bạn đưa ra ý tưởng sáng tạo và thực tế, đảm bảo thu hút khách hàng.”

Ngay khi sếp rời đi, Minh Kha quay sang: “Cô có ý tưởng gì chưa?” Anh giọng trầm, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.

Hải Anh thở dài: “Ý tưởng thì có, nhưng chưa biết anh có đồng ý hay không. Chúng ta sẽ phải… thảo luận.”

Cuộc thảo luận nhanh chóng biến thành một cuộc tranh luận nho nhỏ. Mỗi ý tưởng đưa ra đều bị phản biện, mỗi chi tiết đều bị bàn tán kỹ lưỡng. Có lúc, Hải Anh cảm thấy bực mình vì Minh Kha quá cầu toàn, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng anh có cách nhìn rất logic và sắc sảo.

“Cô có chắc cái concept này sẽ hút khách không? Nó hơi… an toàn,” Minh Kha nói, tay chỉ vào bảng ý tưởng của cô.

Hải Anh nhún vai, cố kiềm chế sự khó chịu: “Còn anh thì sao? Ý tưởng của anh quá liều lĩnh, khách hàng sẽ khó theo kịp.”

Hai người nhìn nhau, không ai chịu nhường ai, nhưng dường như chính những cuộc tranh luận ấy lại khiến họ hiểu nhau hơn. Mỗi lần đối mặt, trái tim Hải Anh lại rung lên một nhịp lạ kỳ – vừa bực mình, vừa bị cuốn hút.

Buổi chiều, sau một loạt chỉnh sửa và bàn luận, họ ngồi cạnh nhau, nhìn bản thiết kế cuối cùng trên màn hình. Không gian im lặng chỉ còn tiếng gõ bàn phím và tiếng nhấp chuột. Minh Kha bỗng thở dài: “Công nhận, cô có mắt thẩm mỹ tốt thật.”

Hải Anh đỏ mặt, cố không nhìn thẳng vào mắt anh: “Còn anh thì… khá đáng tin. Không tệ đâu.”

Khoảnh khắc ấy, không cần lời nói quá nhiều, cả hai đều cảm nhận được sự đồng điệu. Mâu thuẫn ban đầu dần nhường chỗ cho sự hợp tác ăn ý, và Hải Anh nhận ra rằng, những tình huống cãi nhau đôi khi lại giúp trái tim gần nhau hơn.

Khi tiếng đồng hồ báo hết giờ làm, Hải Anh thu dọn đồ đạc, Minh Kha đứng dậy cùng cô. Anh nói nhẹ: “Ngày mai chúng ta tiếp tục nhé. Không va chạm cà phê nữa đâu.”

Hải Anh cười, vừa vui vừa hồi hộp: “Được, nhưng anh phải hứa không tranh cãi quá gay gắt.”

Minh Kha nhếch môi cười, ánh mắt lấp lánh: “Hứa… nhưng không hứa sẽ nhường cô.”

Hải Anh bước ra khỏi văn phòng, cảm giác vừa mệt vừa hào hứng. Thành phố về chiều, ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, phản chiếu trên mặt đường. Trong lòng cô, hình ảnh Minh Kha vẫn in đậm – một người vừa là đối thủ, vừa là đồng đội, và có lẽ… sẽ là người khiến cô không thể ngó lơ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×