giữa những ánh đèn thành phố

Chương 5: Ánh mắt trong thang máy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng thứ Tư, tòa nhà cao tầng trở nên nhộn nhịp hơn thường lệ. Hải Anh bước vào thang máy, tay cầm cốc cà phê mới mua, tâm trạng vừa háo hức vừa bồn chồn. Cô không biết vì sao, nhưng chỉ cần nghĩ đến Minh Kha, tim cô lại đập nhanh hơn bình thường.

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, thang máy dừng ở tầng giữa và Minh Kha bước vào. Anh mỉm cười, nhưng có vẻ cũng hơi bối rối. Khoảnh khắc hai ánh mắt chạm nhau, thang máy như ngừng trôi trong không gian riêng tư chỉ có họ.

Hải Anh cố gắng không nhìn quá lâu, nhưng khóe mắt cô vẫn vô tình dõi theo anh. Minh Kha đưa tay chỉnh cà vạt, rồi lỡ để ánh mắt vu vơ dừng lại trên cô. Khoảnh khắc ấy khiến tim Hải Anh như bị nhói nhẹ, vừa ngượng vừa thích thú.

“Chào buổi sáng,” Minh Kha nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

“Chào… buổi sáng,” Hải Anh đáp, cố gắng giữ giọng bình thường, nhưng thật ra cô đang cảm thấy tim đập loạn nhịp.

Thang máy lên chậm, chỉ vài tầng thôi, nhưng không gian dường như kéo dài vô tận. Cả hai đều im lặng, mỗi người ngập trong dòng suy nghĩ riêng, nhưng ánh mắt lại liên tục tìm nhau. Hải Anh nhận ra mình đang quan sát từng chi tiết nhỏ về anh: nụ cười thoáng qua, cách anh cầm cốc cà phê, ánh mắt dịu dàng nhưng tinh nghịch.

Minh Kha phá vỡ sự im lặng bằng một câu hỏi nhẹ: “Cô có hay đi thang máy này không?”

Hải Anh nhếch môi, vừa cười vừa trả lời: “Thỉnh thoảng… nhưng chắc từ nay sẽ phải để ý hơn, để không ‘va chạm định mệnh’ nữa.”

Anh cười, ánh mắt lấp lánh, như muốn thừa nhận: “Đôi khi va chạm cũng thú vị mà, phải không?”

Hải Anh đỏ mặt, cố giấu đi cảm giác rung động, nhưng tim cô thì không thể nào lừa dối. Cả hai cùng nhìn về phía trước, nhưng trong lòng đều cảm nhận được một sự gần gũi bất ngờ. Thang máy dừng, cửa mở ra. Họ bước ra cùng lúc, hơi khựng lại khi chân chạm sàn, như không muốn khoảnh khắc ấy kết thúc.

Trên hành lang, họ đi song song, khoảng cách vừa đủ để cảm nhận hơi ấm của nhau. Hải Anh bỗng nhận ra rằng, không cần phải nói ra tất cả, chỉ một ánh mắt, một nụ cười, cũng đủ khiến trái tim người ta rung động.

“Công việc hôm nay hẳn sẽ bận rộn,” Minh Kha nói, giọng bình thường nhưng ánh mắt vẫn dõi theo cô.

“Ừ… nhưng có anh cùng làm việc, chắc sẽ dễ chịu hơn,” Hải Anh đáp, cố gắng giữ vẻ tự nhiên, nhưng lòng đầy bâng khuâng.

Cả hai đi về phía phòng làm việc, thang máy lại mở ra phía sau, ánh sáng chiều chiếu lên mái tóc, khuôn mặt của họ, tạo ra một khung cảnh lãng mạn mà Hải Anh biết chắc sẽ in mãi trong tâm trí mình.

Ngày hôm đó, trong ánh mắt và những cử chỉ nhỏ bé, Hải Anh nhận ra một điều: tình cảm không cần lời nói quá nhiều. Chỉ cần một khoảnh khắc, một ánh nhìn, cũng đủ để trái tim họ bắt đầu nhịp chung, âm thầm, nhưng chắc chắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×