giữa những ánh đèn thành phố

Chương 6: Bữa trưa bất ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đến giờ trưa, Hải Anh đang lững thững bước ra khỏi văn phòng với cảm giác mệt mỏi nhẹ sau buổi sáng căng thẳng. Đồng nghiệp hối thúc: “Đi ăn trưa đi, Hải Anh! Cô không thể ngồi một mình mãi được đâu.” Cô đành gật đầu, nhưng trong lòng vẫn lơ đãng nghĩ về đống hồ sơ còn dang dở.

Khi vừa ra khỏi tòa nhà, một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi thức ăn từ các quán gần đó. Hải Anh chưa kịp định hình sẽ ăn gì thì bỗng nghe một giọng quen thuộc:

“Cô một mình à? Để tôi dẫn đi.”

Ngẩng lên, cô nhìn thấy Minh Kha đang đứng đó, tay cầm túi tài liệu. Anh nở nụ cười đầy ấm áp, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm. Hải Anh vừa bất ngờ vừa vui mừng: “Anh… anh cũng đi ăn trưa sao?”

“Ừ, tôi thấy cô đi một mình, nghĩ nên làm bạn đồng hành,” anh đáp, giọng nhẹ nhàng.

Hải Anh cười, cảm giác bối rối lẫn hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Cả hai cùng đi qua những con phố nhỏ, tấp nập người qua lại. Minh Kha dẫn cô đến một quán ăn nho nhỏ, nổi tiếng với các món ăn nhanh nhưng chất lượng.

Trong lúc chờ món, Hải Anh quan sát anh, thấy Minh Kha nhẹ nhàng nhường chỗ cho cô, rồi gọi món ăn theo sở thích của cô. Cô bất giác cảm thấy ấm lòng, và trong khoảnh khắc ấy, khoảng cách giữa hai người dường như đã rút ngắn hơn rất nhiều.

“Cảm ơn anh nhé,” Hải Anh nói, giọng nhẹ nhàng, ánh mắt lấp lánh.

“Không có gì, tôi chỉ muốn cô không phải ăn một mình. À mà, hôm nay có vẻ cô hơi mệt nhỉ?” Minh Kha hỏi, lo lắng hiện rõ trong ánh mắt.

Hải Anh thở dài, nụ cười hơi mỉm: “Ừ… buổi sáng hơi căng thẳng một chút. Nhưng bây giờ thì ổn rồi.”

Trong lúc ăn trưa, hai người trò chuyện vui vẻ, từ công việc, sở thích, đến những câu chuyện đời thường. Hải Anh nhận ra mình cười nhiều hơn hẳn so với những buổi trưa trước, còn Minh Kha cũng tỏ ra thoải mái và thân thiện hơn bao giờ hết.

Bỗng nhiên, một chú mèo lang thang chạy ngang qua cửa quán, khiến Hải Anh giật mình và làm đổ một ít nước sốt lên tay. Minh Kha lập tức cầm khăn giấy ra, ánh mắt đầy quan tâm:

“Cô ổn chứ? Để tôi lau cho.”

Hải Anh đỏ mặt, vừa cảm động vừa xấu hổ. “Cảm ơn… anh lúc nào cũng nhanh nhẹn giúp đỡ vậy à?”

Anh cười, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là… tôi không muốn thấy cô khó chịu thôi.”

Khoảnh khắc ấy, Hải Anh cảm nhận rõ ràng sự gần gũi, ấm áp. Không còn là những va chạm tình cờ hay ánh mắt chớp nhoáng trong thang máy, mà là một sự quan tâm chân thành, khiến cô thấy trái tim mình nhộn nhịp hơn.

Khi bữa trưa kết thúc, cả hai rời quán, bước vào dòng người tấp nập. Hải Anh nhìn Minh Kha, nụ cười không giấu nổi niềm vui: “Cảm ơn anh… hôm nay thật tuyệt.”

Minh Kha đáp lại bằng một nụ cười ấm áp, ánh mắt ánh lên một vẻ tinh nghịch quen thuộc: “Không có gì đâu. Và… tôi tin rằng, những buổi trưa bất ngờ như thế này sẽ còn nhiều hơn nữa.”

Hải Anh nghe vậy, trái tim bỗng rung lên một nhịp lạ. Thành phố sầm uất, ồn ào, nhưng với cô lúc này, có những khoảnh khắc nhỏ bé như thế lại trở nên đặc biệt vô cùng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×