giữa những ánh đèn thành phố

Chương 7: Mưa trên phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm đó, bầu trời thành phố trở nên u ám, những đám mây xám kéo đến nhanh chóng. Hải Anh bước ra khỏi tòa nhà, vừa mới hoàn tất một ngày dài làm việc, thì những giọt mưa đầu tiên rơi xuống vai cô. Cơn mưa đến bất ngờ, khiến mọi người vội vã tìm nơi trú.

Hải Anh vừa chạy vừa lấy áo khoác che đầu, nhưng vẫn bị ướt một chút. Cô nhìn quanh và bỗng nhận ra một bóng người quen thuộc dưới mái hiên một quán nhỏ – Minh Kha. Anh cười khi thấy cô ướt mưa, rồi bước đến:

“Cô… lạc vào cơn mưa rồi à?”

Hải Anh cười khẽ, vừa thở vừa trả lời: “Ừ… cơn mưa này đến bất ngờ quá.”

Minh Kha chìa tay áo khoác ra: “Mượn tôi che nắng… à, che mưa đi.”

Hải Anh đỏ mặt, nhưng khẽ gật đầu. Họ cùng đi về phía quán, vừa đi vừa trò chuyện. Mưa rơi rào rạt, tạo ra âm thanh êm dịu nhưng cũng đủ làm mọi thứ xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.

Bước vào quán, họ chọn một góc nhỏ, sát cửa sổ. Giọt mưa vỗ lên kính, ánh sáng đèn đường phản chiếu qua từng giọt, tạo ra một khung cảnh vừa lãng mạn vừa huyền ảo. Hải Anh cầm tay cốc cà phê, nhìn ra ngoài, cảm giác vừa mộng mơ vừa an yên.

Minh Kha ngồi đối diện, ánh mắt anh tràn đầy sự quan tâm: “Cô ướt một chút thôi chứ? Không sao chứ?”

“Ừ… không sao, chỉ hơi lạnh một chút,” Hải Anh đáp, nhưng không giấu được niềm vui khi anh quan tâm.

Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng mưa rơi, tiếng nhạc nhẹ nhàng trong quán và nhịp tim của chính mình. Khoảnh khắc ấy không cần lời nói quá nhiều, nhưng Hải Anh cảm nhận rõ ràng một điều: trái tim cô đang bắt đầu rung lên vì Minh Kha.

Minh Kha phá vỡ sự im lặng bằng một nụ cười tinh nghịch: “Biết không, cô trông dễ thương hơn khi bị mưa ướt một chút.”

Hải Anh đỏ mặt, cúi xuống cốc cà phê, cố giấu nụ cười: “Anh… đừng nói nữa, tôi sẽ xấu hổ mất.”

Anh nhún vai, ánh mắt vẫn lấp lánh, nhưng vẻ dịu dàng thay cho sự tinh nghịch: “Được thôi… nhưng tôi nghĩ, đôi khi những khoảnh khắc bất ngờ lại khiến người ta thấy vui hơn.”

Hải Anh gật nhẹ, lòng cảm thấy ấm áp. Cơn mưa ngoài cửa sổ dường như không còn là trở ngại, mà trở thành một phần ký ức đẹp, khiến cô muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi.

Khi mưa bắt đầu ngớt, cả hai đứng lên, bước ra phố, những giọt nước còn vương trên mái tóc, trên áo khoác. Minh Kha cầm tay cô, vừa đủ để che mưa, vừa đủ để tạo cảm giác an toàn. Hải Anh cảm nhận rõ sự ấm áp lan tỏa, một cảm giác quen thuộc mà mới mẻ, khiến trái tim cô nhảy lên những nhịp khó quên.

Trên con phố ướt, ánh đèn phản chiếu lung linh trên mặt nước, Hải Anh biết rằng, tình cảm của họ đã bắt đầu nhen nhóm, và có lẽ… cơn mưa hôm nay chính là thứ đánh thức trái tim cô một cách bất ngờ nhưng đầy ngọt ngào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×