giữa những ánh đèn thành phố

Chương 8: Tin nhắn lạ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Sáu, Hải Anh vừa rời khỏi văn phòng, tay cầm túi xách, đầu óc vẫn còn nghĩ về cơn mưa hôm qua và nụ cười ấm áp của Minh Kha. Cô vừa bước lên cầu thang máy thì điện thoại rung lên. Nhìn vào màn hình, cô thấy một tin nhắn từ số lạ:

"Hôm nay em sẽ ổn chứ? Đừng để mình lo lắng quá nhé."

Hải Anh nhíu mày. Số này không nằm trong danh bạ, nhưng câu chữ lại rất quen. Cô lật đi lật lại tin nhắn, tim đập nhanh. Liệu đây có phải Minh Kha nhắn nhầm không?

Cô nhắn lại: "Xin lỗi, bạn nhắn nhầm à?"

Chỉ vài giây sau, tin nhắn đáp lại: "À… ừ… có lẽ nhầm rồi. Nhưng thôi, giữ cũng được, hi hi."

Hải Anh vừa cười vừa hơi bối rối. Tin nhắn nhầm mà lại mang theo chút quan tâm, khiến cô cảm thấy vừa vui vừa tò mò. Cả ngày hôm đó, tâm trí cô cứ bị chiếm bởi dòng tin nhắn nhỏ bé ấy.

Buổi tối, cô ngồi trên ghế sofa, điện thoại vẫn để cạnh bên, lòng tự hỏi: “Sao anh ấy lại nhắn như vậy? Liệu anh có để ý đến mình nhiều đến vậy không?” Hải Anh cắn môi, tim nhói lên một cảm giác lạ – vừa ngại, vừa háo hức.

Ngày hôm sau, tại văn phòng, Minh Kha bước đến chỗ cô, cầm một tách cà phê:

“Cô có nhận tin nhắn tối qua không?” Anh cười, ánh mắt đầy tinh nghịch.

Hải Anh đỏ mặt, cố gắng giữ vẻ bình thường: “Ờ… nhận rồi. Nhưng hình như nhầm số, đúng không?”

Minh Kha gật đầu, nhưng ánh mắt lấp lánh: “Ừ… nhầm thật, nhưng tôi nghĩ, có lẽ đây cũng là cách để biết nhau nhiều hơn một chút.”

Hải Anh cười khẽ, tim bỗng nhói một nhịp. Cô nhận ra rằng, dù chỉ là một tin nhắn nhầm, nhưng trong đó chứa đầy sự quan tâm khiến cô rung động. Mọi thứ dường như đơn giản nhưng lại mang một sức hút khó giải thích.

Cả buổi sáng, Hải Anh và Minh Kha trao đổi công việc, nhưng ánh mắt họ đôi khi lại lướt qua nhau, ẩn chứa sự tinh nghịch và tò mò. Hải Anh thấy mình không thể rời mắt khỏi anh, và cô nhận ra rằng, những khoảnh khắc nhỏ bé như tin nhắn nhầm này lại khiến trái tim cô khẽ rung lên mỗi khi nhớ đến.

Buổi trưa, Hải Anh nhận thêm một tin nhắn khác từ cùng số:

"Nhớ ăn trưa đầy đủ nhé, đừng để đói mà làm việc không hiệu quả."

Cô cười khẽ, tự nhủ: “Anh ấy… thật sự quan tâm đến mình sao?” Tim cô nhảy lên một nhịp, vừa xấu hổ vừa vui.

Khi kết thúc ngày làm việc, Hải Anh bước ra khỏi tòa nhà, lòng đầy bâng khuâng. Tin nhắn nhầm hôm qua và cả sự quan tâm tinh tế hôm nay khiến cô thấy thế giới trở nên nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn. Cô biết, Minh Kha không chỉ là người đồng nghiệp, mà còn là người bắt đầu chiếm lấy một góc nhỏ trong trái tim cô một cách bất ngờ.

Trên đường về, cô mở điện thoại, đọc lại những dòng tin nhắn nhỏ bé, và mỉm cười. Đôi khi, chỉ một vài chữ cũng đủ để trái tim rung lên, và với Hải Anh, hôm nay chính là một trong những khoảnh khắc như vậy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×