Sáng thứ Tư bắt đầu với cơn mưa phùn lất phất. Mặt đường loang loáng nước, từng dòng xe nối nhau di chuyển chậm rãi giữa không khí lành lạnh và ẩm ướt. Trong văn phòng tầng 18 của GlobalLink, tiếng bước chân hòa cùng tiếng gõ phím lạch cạch tạo nên một nhịp điệu quen thuộc.
Lâm An bước vào, người hơi ướt mưa, tay ôm chiếc laptop và vài tập tài liệu. Vừa ngồi xuống ghế, cô đã nghe thấy tiếng xì xào từ góc bên kia phòng.
— Cô bé đó là người mới hả?
— Ừ, nghe nói được anh Khôi đích thân hướng dẫn luôn đấy.
— Ghê thật. Mới vào đã được ưu ái như vậy rồi.
Cô khẽ nhíu mày, không quay lại, nhưng vẫn nghe rõ từng câu từng chữ. Giọng nói đó là của Minh Anh – một nhân viên marketing kỳ cựu, nổi tiếng sắc sảo và… hay để ý chuyện người khác.
Lâm An không phải kiểu người nhạy cảm quá mức, nhưng từ hôm qua đến nay, cô đã cảm thấy những ánh mắt soi mói hơn bình thường. Chắc vì hôm qua cô được anh Khôi khen ngay giữa buổi họp.
Đúng lúc ấy, chị Hạ đi ngang qua, đặt xuống bàn cô một tệp tài liệu:
— Đây là brief khách hàng mới. Cuối tuần này mình có buổi pitching với một hãng đồ uống quốc tế. Em chuẩn bị gấp nhé, thời gian không nhiều đâu.
— Dạ vâng, em sẽ cố gắng hoàn thành sớm nhất ạ.
— Và nhớ, đừng để bản thân bị xao nhãng bởi những chuyện không cần thiết. Ở đây, chỉ kết quả mới chứng minh được giá trị của mình.
Chị Hạ mỉm cười nhẹ, rồi bước đi. Câu nói ấy khiến Lâm An bất giác ngẩng lên, chạm phải ánh nhìn sắc bén đầy ẩn ý. Cô hiểu – đây là lời cảnh báo nhẹ nhàng nhưng nghiêm túc.
Cả buổi sáng, cô vùi đầu vào nghiên cứu đối tượng khách hàng, thị trường mục tiêu và những chiến dịch từng có. Từng dòng chữ hiện lên trên màn hình, từng biểu đồ số liệu, cô đều đọc kỹ, ghi chú chi tiết. Nếu muốn tồn tại ở nơi này, cô phải chứng minh thực lực, không phải bằng miệng, mà bằng sản phẩm.
Buổi trưa, khi đang ngồi ăn một mình ở căn tin, Duy – anh chàng designer hôm trước – đến ngồi cạnh, tay ôm khay cơm đầy đồ ăn nóng hổi.
— Sao em ngồi một mình vậy?
— Em quen rồi. Ăn một mình cũng nhanh hơn.
— Ừ, nhưng ở đây mà ăn một mình thì dễ bị nói lắm đấy. Mấy chị em phòng này nổi tiếng nhiều chuyện lắm.
Lâm An bật cười. Cô biết anh nói đùa, nhưng đúng là… không sai.
— Em nghĩ chỉ cần mình làm tốt việc thì không cần quan tâm mấy chuyện đó.
— Em nghĩ thế là đúng. Nhưng ở công sở, không phải lúc nào cũng công bằng đâu. Mà thôi, ăn đi. Anh nghe nói em sắp làm bài pitching lớn hả?
— Dạ, hãng nước giải khát mới. Chị Hạ bảo em làm concept nội dung và ý tưởng hình ảnh sơ bộ.
— Thế thì dính tới anh rồi. Em lên ý tưởng xong nhớ gửi anh sớm nha, để còn làm moodboard.
Duy nháy mắt một cái, rồi cắm cúi ăn tiếp. Cô thấy vui vì ít nhất vẫn có người trong văn phòng này thân thiện và không định kiến.
Buổi chiều, khi đang chỉnh sửa nội dung, một tin nhắn nội bộ hiện lên. Là của Mai Chi – trưởng nhóm PR.
Mai Chi: Em có thể lên phòng PR gặp chị 5 phút không? Có việc muốn trao đổi.
Lâm An thoáng ngạc nhiên. Từ sau lần va chạm ở hành lang hôm trước, cô chưa gặp lại Mai Chi. Tin nhắn này khiến cô hơi bất an.
Phòng PR được bài trí khá tinh tế với những bản thiết kế áp phích, banner, tạp chí truyền thông treo kín tường. Mai Chi đang ngồi trên ghế sofa, tay cầm ly trà, dáng vẻ thư thái như thể cô ta đang ở một quán cà phê sang trọng.
— Ngồi đi, đừng căng thẳng. Chị chỉ muốn… nói chuyện một chút.
Lâm An nhẹ nhàng ngồi xuống, cố giữ vẻ điềm tĩnh.
— Chị nghe nói em đang làm phần nội dung cho dự án mới?
— Dạ, em được giao phần ý tưởng sơ bộ cho buổi pitching cuối tuần.
Mai Chi đặt ly trà xuống, nghiêng đầu nhìn cô với ánh mắt nửa cười nửa dò xét.
— Em nhanh thật đấy. Vừa mới vào chưa được bao lâu mà đã tiếp cận dự án lớn. Có vẻ như em… được sếp Khôi rất quan tâm?
Lâm An siết nhẹ tay vào túi áo. Cô hiểu – lời nói ấy không hẳn là một câu hỏi, mà là một phép thử.
— Em chỉ làm theo phân công của trưởng nhóm. Nếu được tin tưởng, đó là điều em trân trọng, chứ không phải điều gì hơn thế.
Mai Chi cười nhẹ, nhưng đôi mắt lại không hề có ý cười.
— Chị khuyên em thật lòng. Ở đây, giỏi chưa đủ. Em cần hiểu rằng, bất cứ sự “quan tâm” nào từ người có quyền cũng đều mang theo giá trị trao đổi. Hãy cẩn thận.
Câu nói ấy như lưỡi dao bọc nhung. Cô đứng dậy, cúi đầu lịch sự:
— Em cảm ơn chị đã nhắc nhở. Nhưng em tin mình có thể làm việc bằng thực lực.
Rời khỏi phòng PR, lòng Lâm An nặng trĩu. Cô không biết thực hư tin đồn về mình và anh Khôi đang lan rộng tới mức nào, nhưng rõ ràng nó đã đủ để gây ra sự cảnh giác từ các "thế lực ngầm" trong văn phòng này.
Tối hôm đó, khi mọi người đã về gần hết, Lâm An vẫn ngồi lại. Cô mở từng folder, từng slide, chỉnh sửa từng dòng chữ. Gió ngoài cửa sổ rít nhẹ, đèn văn phòng phản chiếu lên màn hình ánh sáng trắng mờ.
— Em còn chưa về sao?
Cô giật mình. Là anh Khôi. Anh bước vào, tay cầm ly cà phê đen nghi ngút khói.
— Dạ, em muốn hoàn thiện bản ý tưởng tối nay, mai gửi cho chị Hạ để sửa trước.
Anh tiến đến, đứng cạnh bàn cô, mắt lướt nhanh qua màn hình.
— Em làm rất chi tiết. Có điểm sáng, nhưng nên cắt gọn phần dẫn vào. Khách hàng không có kiên nhẫn đọc dài.
— Vâng, em sẽ sửa ngay.
Anh gật đầu, định quay đi thì bỗng khựng lại.
— Em nghe gì chưa? Có tin đồn không hay về em… và tôi.
Cô ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt anh – nghiêm túc, không hề né tránh.
— Dạ… có. Nhưng em không quan tâm lắm. Những gì em làm là vì công việc.
Anh im lặng vài giây, rồi nói chậm rãi:
— Rất tốt. Nhưng nếu ai đó làm khó em, nói với tôi. Ở GlobalLink, công việc luôn phải đặt lên trước mọi chuyện cá nhân.
Lâm An mỉm cười nhẹ:
— Em hiểu. Cảm ơn anh.
Anh gật đầu, rời đi.
Lúc bóng anh khuất sau cánh cửa kính, Lâm An mới ngả người ra ghế. Cô biết, sóng gió thật sự mới chỉ bắt đầu. Và giữa thế giới đầy ánh đèn này, để giữ được lòng tự trọng và niềm tin – cô phải mạnh mẽ hơn tất cả.