Thứ Năm, văn phòng GlobalLink đón một ngày mới bằng những cuộc điện thoại dồn dập và email liên tục được gửi đi. Không khí chuẩn bị cho buổi pitching vào cuối tuần càng lúc càng căng thẳng. Cả phòng Marketing như một guồng máy đang chạy hết công suất, ai nấy đều mang trong mình áp lực vô hình.
Lâm An bước vào với chiếc túi vải ôm sát ngực, ánh mắt sáng lên đầy quyết tâm. Cô đã hoàn thành bản ý tưởng và gửi cho chị Hạ từ đêm qua. Sáng nay, điều cô cần là phản hồi, dù tốt hay xấu.
Đúng tám giờ ba mươi, cuộc họp nội bộ diễn ra. Chị Hạ ngồi ở đầu bàn, lật bản in bản thảo của Lâm An, cất giọng nghiêm túc:
— Bản thảo này có hướng đi rõ ràng, nội dung sáng tạo và giữ được tính thương hiệu. Tuy nhiên, phần triển khai ý tưởng hình ảnh vẫn chưa thật sự gắn với chiến dịch. Em cần phối hợp với bộ phận thiết kế để tinh chỉnh lại slide.
Duy – designer – gật đầu nhẹ từ phía đối diện:
— Không vấn đề. Anh sẽ sắp xếp hỗ trợ em trong chiều nay.
Chị Hạ nhìn quanh phòng, rồi tiếp lời:
— Dự án này là một trong những điểm nhấn cuối quý. Không có chỗ cho sai sót. Tôi muốn mọi người làm hết trách nhiệm, không có kiểu đùn đẩy hay “ngồi chờ sửa”.
Ánh mắt chị lia đến Mai Chi – người duy nhất không nhìn vào màn hình, mà đang chăm chú… lướt điện thoại.
— Chi, em phụ trách truyền thông hậu pitching, đúng không?
— Vâng, đúng rồi chị. Em sẽ lên kế hoạch truyền thông nếu khách chốt ý tưởng bên mình.
Chị Hạ gật đầu. Cuộc họp tiếp tục với các đầu mục chi tiết. Nhưng với Lâm An, điều khiến cô bận tâm hơn cả là thái độ của Mai Chi. Từ sau buổi trò chuyện đầy ẩn ý hôm trước, Chi không nói gì thêm, nhưng sự im lặng ấy lại khiến Lâm An có cảm giác bất an.
Chiều hôm đó, Lâm An và Duy ngồi trong một góc yên tĩnh gần phòng thiết kế. Trên bàn là bản moodboard mới cùng ảnh sản phẩm được chỉnh sửa kỹ lưỡng. Cô đang cố gắng ghép nối các ý tưởng nội dung với hình ảnh sao cho đồng bộ.
— Em nghĩ đoạn mở đầu nên dùng ảnh tương phản – một bên là cảnh bận rộn công sở, một bên là khoảnh khắc thư giãn khi dùng sản phẩm. Để tạo cảm giác chuyển đổi.
— Ý hay đấy. Anh có vài tấm chụp phù hợp, để anh lấy cho.
Duy mở ổ cứng, nhưng khi đang tìm ảnh, điện thoại anh reo lên. Anh nhìn màn hình, khẽ nhăn mày.
— Anh nghe máy chút nhé.
Anh bước ra ngoài. Lâm An tiếp tục làm việc, tập trung tới mức không nhận ra một email mới vừa gửi tới hộp thư cá nhân. Khi mở ra, cô sững sờ.
Người gửi ẩn danh:
“Em có biết vì sao em được chọn làm lead nội dung không? Có phải vì em giỏi thật sự, hay vì em khiến ‘sếp’ chú ý? :)”
Cô siết chặt tay, trái tim như thắt lại. Tin đồn đã trở thành công cụ công kích. Không chỉ sau lưng, mà giờ đây, chúng bắt đầu tấn công trực diện.
Vài phút sau, Duy quay lại, đưa cô vài tấm ảnh. Nhưng gương mặt Lâm An đã không còn như trước. Cô cố gượng cười, tiếp tục làm việc, nhưng tâm trí như bị xáo trộn. Những lời bóng gió, những ánh nhìn ngờ vực… Chúng không phải thứ cô có thể lờ đi mãi.
Khi rời khỏi phòng thiết kế, cô vô tình đi ngang qua khu vực máy in chung của tầng. Ở đó, Minh Anh và một nhân viên nữ khác đang thì thầm, thấy cô, cả hai im bặt. Một tập giấy vừa in xong bị bỏ quên, cô liếc nhìn nhanh:
“Tổng hợp tin nội bộ – Khả năng Lâm An thay thế vị trí leader content quý sau?”
Cô đứng chết lặng.
Tối hôm ấy, khi hầu hết nhân viên đã về, cô vẫn ngồi lại, tay gõ vào bàn phím nhưng không gõ ra được chữ nào. Mọi nỗ lực, mọi đêm thức trắng, tất cả có thực sự được nhìn nhận đúng, hay chỉ là cái cớ cho người khác thêu dệt nên những câu chuyện?
Bỗng có tiếng bước chân dừng lại phía sau. Là anh Khôi.
— Em vẫn chưa về à?
Cô quay lại, ánh mắt hơi đỏ vì kìm nén.
— Dạ… em đang chỉnh lại slide. Mai có buổi trình đầu với ban giám đốc.
Anh gật đầu, đi lại gần, ánh mắt dừng lại trên màn hình đang hiện một đoạn văn bản chưa hoàn thiện.
— Em viết đoạn này theo hướng cảm xúc, nhưng nên cắt bớt phần mô tả. Khách hàng thích trọng tâm rõ ràng.
— Vâng… Em sẽ sửa.
Anh im lặng vài giây, rồi nói thẳng:
— Tôi nghe về những tin đồn xoay quanh em.
Cô cắn môi, không đáp.
— Lâm An, em có biết lý do vì sao tôi để em tham gia chiến dịch lần này không?
Cô khẽ lắc đầu.
— Vì tôi đọc CV của em và biết em từng đứng nhóm truyền thông tại đại học, từng tham gia hai dự án freelancer với kết quả tốt. Vì khi đọc bản đề xuất của em – mặc dù chưa hoàn chỉnh – tôi thấy em có đầu óc logic, biết đặt người tiêu dùng làm trung tâm. Đó là lý do duy nhất.
Anh dừng lại, giọng nói trầm xuống:
— Tin đồn sẽ luôn tồn tại. Điều duy nhất giúp em vượt qua là kết quả. Hãy để họ phải ngậm miệng lại khi em thành công.
Lâm An nhìn anh, lòng chợt nhẹ đi một phần. Không phải vì được bênh vực, mà vì lời anh – lạnh lùng, thẳng thắn nhưng công bằng.
— Em sẽ không làm anh thất vọng đâu.
Anh khẽ gật đầu, rồi rời đi. Cô nhìn theo, ánh đèn từ văn phòng phản chiếu bóng anh lên sàn – dài và kiên định.
Cô quay lại màn hình, xóa đi toàn bộ đoạn cũ, bắt đầu lại từ đầu. Lần này, tay cô gõ nhanh, dứt khoát. Cô viết cho mình, cho sự nỗ lực đã trải qua, và cho sự im lặng sẽ là lời đáp trả mạnh mẽ nhất.
Giữa những ánh đèn văn phòng – nơi tưởng chừng chỉ toàn áp lực và bon chen – có một ánh sáng nhỏ vừa bừng lên từ bên trong cô: sự kiên định.