Thứ Sáu – ngày pitching nội bộ. Văn phòng Marketing từ sáng sớm đã nhộn nhịp như có lễ hội, nhưng không ai nói cười. Không khí căng như dây đàn. Cả phòng đều biết rằng chỉ cần một sai sót nhỏ, toàn bộ chiến dịch có thể bị loại bỏ, hoặc tệ hơn, mất vào tay đối thủ cạnh tranh bên ngoài.
Lâm An đứng trong phòng họp nhỏ, kiểm tra lại từng slide lần cuối. Chiếc USB cắm vào laptop chứa toàn bộ tâm huyết mà cô đã làm suốt ba ngày liên tục, từ concept ý tưởng, nội dung truyền tải cho tới hình ảnh minh họa phối hợp cùng team thiết kế.
Ngoài cửa kính, từng người của ban giám đốc bắt đầu bước vào. Sếp tổng – ông Hoàng Minh – một người đàn ông ngoài năm mươi, tóc muối tiêu và ánh mắt luôn sắc sảo. Bên cạnh là các trưởng phòng cấp cao, trong đó có cả một đại diện từ phía khách hàng tiềm năng – ông Lim, người Hàn Quốc, giám đốc khu vực châu Á của thương hiệu đồ uống Sparkle.
Lâm An hít sâu. Đây không còn là bài tập trên giảng đường đại học. Đây là thực chiến – là nơi mà từng từ cô nói ra sẽ quyết định việc hàng trăm triệu đồng có được rót vào chiến dịch của phòng Marketing hay không.
— Em sẵn sàng chứ?
Giọng anh Khôi vang lên bên cạnh, trầm tĩnh nhưng đầy động viên. Lâm An quay lại, gật đầu. Dưới ánh đèn trắng, ánh mắt anh vẫn bình thản như mọi ngày, nhưng có gì đó dịu hơn trong cách anh nhìn cô.
Cuộc họp bắt đầu.
Ánh đèn được điều chỉnh mờ lại, chỉ còn ánh sáng từ máy chiếu hắt lên bức tường trắng phía trước. Từng slide hiện ra theo giọng nói của Lâm An, chậm rãi, rõ ràng:
— Sparkle không chỉ là nước uống. Đó là khoảnh khắc nghỉ ngơi giữa guồng quay cuộc sống. Là khi người trẻ dừng lại vài giây để thở, để sống chậm… rồi tiếp tục bứt phá.
Tiếng lật tài liệu sột soạt, những ánh mắt từ ban giám đốc nhìn chăm chú. Một vài người gật đầu. Ông Lim khẽ nhướn mày khi đến phần hình ảnh so sánh – đối lập giữa “áp lực công việc” và “giải tỏa cảm xúc”.
Lâm An tiếp tục:
— Đối tượng mục tiêu lần này là nhóm nhân viên văn phòng trẻ tuổi – những người sống trong nhịp điệu nhanh, thường xuyên gặp stress nhưng cũng là đối tượng chi tiêu cao, sẵn sàng chi tiền cho những trải nghiệm tinh thần.
Một tiếng “hừm” khẽ vang lên từ hàng ghế đầu. Là Mai Chi.
— Cho tôi hỏi, ý tưởng truyền thông xoay quanh cảm xúc như vậy có mạo hiểm không? Nhãn hàng này vốn định vị là năng lượng – liệu thông điệp “thư giãn” có làm loãng hình ảnh thương hiệu?
Một câu hỏi đầy sắc bén. Lâm An không bất ngờ – cô đã đoán trước.
— Cảm ơn chị Mai Chi. Nhưng theo khảo sát từ Nielsen năm 2024, hơn 67% nhân viên văn phòng trẻ không chọn nước tăng lực vì vị đắng hoặc cảm giác “quá mạnh”. Họ cần thứ gì đó nhẹ nhàng hơn nhưng vẫn mang lại cảm giác phục hồi. Sparkle không cần thay đổi định vị – chỉ cần mở rộng thêm một phân khúc cảm xúc.
Câu trả lời dứt khoát. Không khí trong phòng im lặng vài giây, rồi ông Lim gật đầu, khẽ mỉm cười.
— Interesting. Very strategic.
Một phần áp lực trong Lâm An tan biến. Cô tiếp tục phần cuối cùng của bản thuyết trình – kế hoạch triển khai truyền thông giai đoạn đầu, dự kiến ngân sách, KPIs, và timeline thực hiện.
Cuộc họp kéo dài gần một tiếng rưỡi. Khi slide cuối cùng khép lại, Lâm An cúi đầu:
— Trình bày của em xin kết thúc. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe.
Tiếng vỗ tay vang lên nhẹ nhàng, chủ yếu từ phía phòng Marketing. Anh Khôi gật đầu. Ông Minh – sếp tổng – không nói gì, chỉ nhìn Lâm An một cách chăm chú.
Cuối cùng, ông quay sang chị Hạ:
— Tôi muốn đội Marketing phát triển thêm hướng này. Ý tưởng đủ thuyết phục. Cho cô ấy dẫn nhóm triển khai giai đoạn thử nghiệm.
Chị Hạ khẽ gật đầu. Lâm An gần như không tin vào tai mình. Đây là lần đầu tiên cô được nhận xét trực tiếp từ cấp cao nhất – và đó là lời chấp thuận.
Khi mọi người rời khỏi phòng họp, cô bước ra hành lang, vẫn còn lâng lâng. Duy đập nhẹ vào vai cô:
— Giỏi đấy bé! Anh nghĩ em nên dẫn lớp thuyết trình ở trường đại học!
Cô cười, nhẹ nhõm.
Chỉ có một người không đến bắt chuyện – Mai Chi. Cô ta bước ngang qua, không nhìn Lâm An lấy một cái. Nhưng ánh mắt ấy – lạnh, sắc – đủ để báo trước rằng sự căng thẳng giữa họ vẫn còn nguyên.
Chiều hôm đó, Lâm An nhận được email phân công chính thức: cô sẽ phụ trách nhóm nội dung triển khai chiến dịch thử nghiệm Sparkle, phối hợp cùng phòng PR và bộ phận digital.
Trong danh sách đính kèm, cô thấy có tên mình ở vị trí “Leader nội dung”.
Và ngay lập tức, một tin nhắn khác gửi đến. Từ người gửi không tên:
“Trò chơi mới chỉ bắt đầu. Cẩn thận với ánh đèn – vì chúng không phải lúc nào cũng chiếu sáng cho em.”
Cô thở dài, xóa tin nhắn. Nếu nghĩ rằng một vài lời đe dọa có thể khiến cô lùi bước, thì người đó đã đánh giá sai hoàn toàn.
Buổi tối, khi đang sắp xếp lại tài liệu, cô nhận được lời mời cà phê từ... anh Khôi.
— Chúng ta cần bàn thêm về timeline triển khai. Anh không muốn họp nữa, ngột ngạt lắm.
Quán cà phê nhỏ ở tầng trệt tòa nhà, ánh đèn vàng dịu và tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên. Lâm An đến sau, thấy anh đã ngồi sẵn, tay đặt trên cuốn sổ ghi chép quen thuộc.
— Em gọi gì? Ở đây cacao nóng khá ngon.
— Dạ, vậy em uống giống anh.
Họ không nói nhiều chuyện riêng. Cả cuộc gặp chỉ xoay quanh kế hoạch, quy trình, và chia timeline theo từng tuần. Nhưng có một khoảnh khắc khi cô nhìn qua cửa kính – ánh đèn từ các tầng văn phòng hắt xuống, phản chiếu lên gương mặt nghiêng nghiêng của anh Khôi – trầm lặng, lặng lẽ, có gì đó rất cô đơn.
Cô không hỏi gì. Chỉ ngồi yên. Bởi giữa ánh sáng dịu dàng và cốc cacao ấm trên tay, cô biết: sau tất cả, có lẽ chính nơi lạnh lẽo này mới là nơi cô thực sự trưởng thành.