Tuần đầu tiên của dự án Sparkle trôi qua với tốc độ chóng mặt. Lâm An như sống trong guồng quay không ngừng nghỉ: sáng họp với đội sáng tạo, chiều trao đổi cùng bên thiết kế, tối cập nhật tiến độ với anh Khôi và phòng PR. Mỗi ngày đều kết thúc lúc kim đồng hồ vượt qua mốc 9 giờ tối.
Nhưng với cô, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi đến thế mà lại hạnh phúc đến vậy.
Cảm giác mình đang làm một điều gì đó có ý nghĩa, một điều thực sự thuộc về mình — không chỉ là chạy deadline vô hồn như những tháng đầu đi làm.
Hôm nay là thứ Hai, khởi đầu tuần thứ hai triển khai thử nghiệm. Khi vừa bước vào văn phòng, chưa kịp ngồi xuống ghế, Lâm An đã nghe tiếng xôn xao từ phía cửa chính.
— Ủa? Người đó là ai vậy?
— Nhìn quen ghê. Không phải là…?
Tiếng bàn tán nhỏ dần khi một người đàn ông cao ráo, áo sơ mi trắng và chiếc cặp da nâu bước qua lối đi giữa hai dãy bàn. Gương mặt anh ta sắc sảo, đôi mắt sâu, và nụ cười khiến người ta vừa cảm thấy gần gũi, vừa dè chừng.
Người đó dừng lại trước bàn Lâm An.
— Em vẫn không thay đổi nhiều.
Lâm An ngẩng lên, gần như chết lặng.
— …Minh Khang?
Anh gật đầu, ánh mắt dịu dàng pha chút đùa cợt.
— Lâu rồi không gặp. Anh vừa nhận chuyển công tác từ chi nhánh Singapore về. Và rất ngạc nhiên khi biết… lại gặp em ở đây.
Toàn bộ cơ thể Lâm An như bị kéo ngược về quá khứ. Minh Khang – người yêu cũ của cô, người đã chia tay cô ba năm trước khi chọn rời đi du học và không giữ liên lạc. Họ từng là cặp đôi “đẹp như mơ” trong khoa Quản trị Kinh doanh, là mối tình đầu đầy kỷ niệm.
Và cũng là vết thương sâu nhất mà cô từng có.
— Anh về làm vị trí gì? – Cô cố giữ giọng bình thản.
— Trưởng bộ phận chiến lược sản phẩm. Trực tiếp phụ trách việc mở rộng phân khúc người tiêu dùng trẻ. Có vẻ… mình lại có duyên hợp tác.
Lâm An khẽ nhíu mày.
— Anh có liên quan đến chiến dịch Sparkle?
— Chính xác. Ban chiến lược vừa điều chỉnh cấu trúc dự án – anh sẽ cùng nhóm Marketing kiểm duyệt và góp ý định hướng trước khi trình khách hàng.
Cô chưa kịp nói thêm gì thì anh Khôi bước đến.
— Lâm An, chuẩn bị lên phòng họp số 2. Cuộc họp điều chỉnh chiến lược bắt đầu trong 10 phút. À, chắc em biết rồi… đây là anh Minh Khang – trưởng phòng mới.
Hai người gật đầu nhẹ. Không ai nói gì.
Cuộc họp hôm đó không dễ dàng.
Minh Khang không hề giữ lại chút gì của những kỷ niệm cũ. Anh phân tích bản kế hoạch của Lâm An một cách lạnh lùng và chuyên nghiệp: từ câu từ có phần “cảm tính” trong nội dung, cho đến việc hình ảnh truyền tải chưa thực sự đồng nhất với nhận diện thương hiệu chính.
— Chiến dịch này thiên về cảm xúc nhiều hơn dữ liệu. Em cần có thêm số liệu chứng minh xu hướng hành vi tiêu dùng đã dịch chuyển rõ rệt sang nhóm người trẻ có xu hướng “tự thưởng”, chứ không chỉ dừng ở phỏng đoán.
Lâm An ngẩng đầu, giọng rõ ràng:
— Em có dẫn nguồn từ Nielsen và GWI trong phần phụ lục. Nhưng nếu anh muốn thêm số liệu thị trường nội địa, em sẽ bổ sung từ Q&Me và Zalo Ads report. Em sẽ gửi lại trong hôm nay.
Khang gật đầu, không biểu cảm:
— Vậy thì tốt. Đừng để cảm xúc dẫn dắt hết mọi quyết định.
Sau cuộc họp, cả phòng như xì hơi. Duy kéo ghế lại gần, thì thầm:
— Trưởng phòng gì mà căng vậy trời. Chưa gì đã đè đầu team mình rồi.
Lâm An không nói gì. Cô vẫn nhìn màn hình máy tính, nơi slide mình trình bày bị đánh dấu chi chít bởi những ghi chú chỉnh sửa của Khang.
Không phải cô ghét anh vì phê bình. Mà vì sự xa lạ trong ánh mắt người từng rất thân thuộc.
Buổi tối, cô bước ra khỏi công ty gần 9 giờ. Đường phố vẫn còn nhộn nhịp, ánh đèn xe cắt ngang không khí oi bức. Khi cô đang định gọi xe thì một chiếc ô tô đen dừng lại bên cạnh.
Cửa kính hạ xuống. Là Minh Khang.
— Anh đoán giờ này em vẫn chưa về.
— Anh theo dõi em?
— Không. Anh đoán thôi. Ba năm rồi, nhưng thói quen của em vẫn y như vậy: làm việc đến khuya, không ăn tối, không uống đủ nước, và luôn lơ đãng khi qua đường.
Lâm An đứng yên. Cô không biết nên thấy vui hay tức giận. Cô chỉ khẽ nói:
— Nhưng anh thì đã thay đổi.
Khang im lặng một lúc, rồi mở cửa ghế phụ:
— Lên xe đi. Anh đưa em về. Có chuyện anh muốn nói.
Quán cà phê ven sông, vắng và yên tĩnh. Họ ngồi đối diện nhau, như chưa từng có chia ly, nhưng khoảng cách giữa hai người giờ đã lạnh như gió đêm tháng Bảy.
— Vì sao anh lại quay về?
Khang nhìn cô, lần này ánh mắt thật – không phải ánh mắt công việc.
— Vì anh muốn bắt đầu lại. Với sự nghiệp. Và có thể… với em.
Lâm An cười nhạt:
— Anh rời đi ba năm, không lời từ biệt. Giờ quay lại, nghĩ rằng chỉ một câu “muốn bắt đầu lại” là đủ?
— Anh biết mình đã sai. Khi đó anh nghĩ, nếu anh đủ thành công, đủ vững vàng, thì một ngày nào đó quay lại, có thể cho em một tương lai rõ ràng hơn. Nhưng anh quên mất một điều: tình cảm không thể bị hoãn lại theo lịch trình của ai đó.
Cô không nói gì. Bên ngoài cửa kính, ánh đèn thành phố phản chiếu lên mặt nước, nhòe nhạt và mờ đục.
Minh Khang nói tiếp:
— Anh không yêu cầu em tha thứ hay quay lại. Anh chỉ muốn nói… anh vẫn còn tình cảm. Và nếu có thể, hãy cho anh cơ hội được chuộc lỗi. Dù chỉ là một người đồng nghiệp đúng nghĩa.
Lâm An cúi đầu, tay nắm chặt ly cà phê đang nguội lạnh.
— Anh đã là quá khứ của em. Và quá khứ… không nên quay lại.
Rồi cô đứng dậy, bước đi không ngoảnh lại.
Chỉ có ánh đèn phía sau phản chiếu bóng dáng cô, dài và lặng lẽ giữa đêm thành phố.