giữa những ánh đèn văn phòng

Chương 7: Giao điểm của những điều chưa nói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi gặp gỡ bất ngờ với Minh Khang hôm đó, Lâm An tưởng rằng mình có thể bình thản quay về guồng công việc như trước. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như cô nghĩ.

Trong những ngày tiếp theo, cô và Minh Khang liên tục phải phối hợp trong dự án Sparkle. Sự chuyên nghiệp, khắt khe và khả năng phân tích chiến lược sắc bén của anh khiến cả nhóm nể phục, thậm chí còn khiến Khôi – giám đốc Marketing – nhiều lần gật gù khen ngợi.

Duy – cộng sự thân thiết của Lâm An – khẽ nói nhỏ trong một buổi họp:

— Mình không ưa cái kiểu "cool ngầu lạnh tanh" của anh ta, nhưng phải công nhận trình độ đáng nể.

Lâm An mỉm cười nhạt:

— Vì thế, anh ta là người được chọn.

Không ai biết nụ cười đó của cô là chua chát hay mệt mỏi.


Chiều hôm đó, Lâm An cùng Duy lên phòng họp để trình bày bản cập nhật cuối cùng của chiến dịch Sparkle. Buổi duyệt kế hoạch có sự tham gia của cả phòng Chiến lược và PR – đồng nghĩa với việc Minh Khang sẽ ngồi ở ghế giám khảo.

Bản thuyết trình diễn ra trôi chảy. Duy nói tốt phần thị trường, còn Lâm An dẫn dắt phần ý tưởng, cảm xúc và câu chuyện thương hiệu với một phong thái chững chạc, bình tĩnh.

Đến cuối buổi, Minh Khang là người phát biểu đầu tiên:

— Bản cập nhật đã hoàn thiện khá tốt. Phân tích hành vi người dùng rõ ràng hơn, dẫn chứng xác thực, phần hình ảnh và thông điệp cũng đồng nhất hơn với giá trị cốt lõi của thương hiệu.

Anh nhìn Lâm An, giọng đều đều:

— Tuy nhiên, tôi đề nghị team bổ sung thêm một yếu tố tương tác. Một chiến dịch hiện đại cần kết nối đa chiều với người dùng, không chỉ qua nội dung đơn tuyến. Có thể là một mini game hoặc microsite chia sẻ cảm xúc để tăng mức độ lan tỏa.

Khôi gật đầu:

— Ý hay đấy. Lâm An, em có thể lên concept cho phần tương tác này không?

— Dạ được. Em sẽ gửi bản nháp trong ba ngày tới.

Cuộc họp kết thúc. Mọi người lục tục ra về, chỉ còn Minh Khang vẫn ngồi lại với chiếc laptop, mắt dán vào màn hình. Lâm An lưỡng lự một lúc rồi bước đến.

— Cảm ơn vì góp ý. Em sẽ bổ sung phần đó.

Khang ngẩng lên, ánh mắt dịu đi:

— Em vẫn làm rất tốt. Anh... không hề nghi ngờ điều đó.

Không hiểu vì sao, câu nói ấy khiến Lâm An thấy cổ họng nghèn nghẹn.

— Em sẽ hoàn thành đúng hạn. Không để cảm xúc ảnh hưởng công việc đâu – cô nói, như tự nhắc chính mình.

— Anh không nghĩ cảm xúc là điều xấu. Chỉ là... anh không còn tư cách để bước vào cảm xúc của em nữa.

Lâm An im lặng. Cô xoay người định bước đi thì anh gọi:

— Lâm An, đêm đó… cảm ơn em đã nghe anh nói. Dù anh biết, mình không xứng đáng.

Cô dừng lại, vai khẽ run. Nhưng rồi chỉ nói một câu, không quay đầu lại:

— Chúng ta đều không còn là người của ba năm trước nữa. Mỗi người có con đường riêng. Mong anh hiểu.


Tối hôm đó, khi về đến nhà, Lâm An bật máy tính và bắt đầu phác thảo ý tưởng cho phần tương tác. Cô muốn làm một chiến dịch đơn giản nhưng chạm vào cảm xúc – nơi người dùng có thể chia sẻ câu chuyện “khoảnh khắc tự thưởng cho bản thân”, từ đó lan tỏa sự tích cực.

Cô viết nháp một cái tên: “Thưởng cho mình một lần” – vừa đúng với thông điệp Sparkle, vừa khuyến khích người trẻ trân trọng bản thân.

Khi đang mải gõ, có một email đến từ Khang. Dòng tiêu đề chỉ vỏn vẹn hai từ: "Bức ảnh."

Cô chần chừ vài giây rồi mở ra.

Trong mail, Khang gửi một tấm ảnh cũ chụp chung của hai người ở công viên ánh sáng Marina Bay, khi còn ở đại học. Cả hai cùng cười rạng rỡ dưới những ngọn đèn pha lê trắng xanh.

Dưới ảnh, anh viết:

"Có những ánh đèn từng rất đẹp, nhưng chỉ khi mất đi, người ta mới nhận ra mình đã không đủ cố gắng giữ lấy.

Không mong em tha thứ. Chỉ mong em hạnh phúc. Dù ở bất cứ đâu."

Lâm An ngồi lặng trước màn hình rất lâu. Những ký ức ùa về, nhưng cô không để nước mắt rơi. Thay vào đó, cô tắt máy, rút một tờ giấy note và viết dòng này:

“Quá khứ là ánh đèn xa. Mình sẽ bước về phía đèn sáng hiện tại.”

Cô dán nó lên mép bàn, ngay dưới lịch deadline.


Sáng hôm sau, Lâm An đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô pha cà phê, mở slide và cắm tai nghe. Âm nhạc vang lên nhẹ nhàng. Cô thấy lòng mình không còn quá nặng nề nữa.

Minh Khang đến sau đó ít phút, lặng lẽ đi ngang qua. Cô và anh chỉ khẽ gật đầu.

Không còn những lời dư thừa.

Không còn những lời chưa nói.

Chỉ có công việc, dự án, và sự tôn trọng – như hai đường thẳng cắt nhau một lần rồi đi tiếp song song mãi mãi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.