giữa những ánh đèn văn phòng

Chương 8: Bữa Cơm Không Định Trước


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều thứ Năm, phòng Chiến lược rộn ràng hẳn lên sau khi bản kế hoạch Sparkle được phê duyệt. Nhóm của Lâm An là đội tiên phong, nên thành công bước đầu này khiến cả phòng nhẹ nhõm.

— Tối nay đi ăn đi! Tụi mình xứng đáng có một bữa ra trò! – Duy hào hứng kêu lên, vẫy tay khắp văn phòng.

— Đồng ý! Tụi mình đặt bàn đi, tao rủ cả phòng PR luôn! – Mai, cô bạn thân của Lâm An bên bộ phận PR cũng hưởng ứng.

Lâm An ban đầu định từ chối. Cô vốn không thích những nơi ồn ào, càng không muốn ngồi ăn giữa đám đông sau một ngày mệt mỏi. Nhưng nhìn thấy Duy đang dốc toàn tâm sức tổ chức, cô đành gật đầu.

Khoảng 7 giờ tối, cả nhóm gần hai mươi người kéo nhau đến một quán nướng nổi tiếng gần công ty. Không gian mở, bàn ghế gỗ giản dị nhưng rất ấm cúng. Mùi thịt nướng lan khắp nơi, hoà cùng tiếng cười nói rộn ràng.

Duy chủ động ngồi giữa, liên tục rót bia và kể chuyện hài. Mai vừa ăn vừa tranh thủ tám chuyện showbiz. Còn Lâm An – như thường lệ – ngồi gọn về một phía, thỉnh thoảng gắp đồ ăn, thỉnh thoảng cười nhẹ trước những trò đùa.

— Cậu ít nói thật đấy, An. Nhưng hôm nay phải uống một ly chúc mừng công lao của cậu! – Mai đưa ly lên.

— Cạn nhé! – Duy hét lớn.

Lâm An cười, chạm ly với cả nhóm.

Trong khoảnh khắc ấy, một giọng nói trầm quen vang lên từ phía cửa:

— Còn chỗ không? Tôi nghe nói phòng Chiến lược có tiệc.

Cả nhóm đồng loạt ngoái lại.

Minh Khang.

Anh bước vào với bộ sơ mi trắng và áo khoác xám đơn giản, phong thái điềm tĩnh như thường. Người phục vụ lật đật lấy thêm ghế.

— Giám đốc Minh cũng đến! – Duy kêu lên – Vậy là bữa nay đúng nghĩa công ty liên hoan rồi!

Lâm An không nói gì, chỉ khẽ gật đầu chào khi ánh mắt Khang lướt qua cô.

Minh Khang ngồi xuống chiếc ghế còn trống cạnh Duy, đối diện với Lâm An. Anh không uống bia, chỉ gọi một chai nước khoáng và một phần thịt nướng. Nhưng ánh mắt thì không rời khỏi không khí chung quanh.

Cô không biết có phải mình tưởng tượng không, nhưng dường như ánh nhìn của anh lâu hơn khi dừng lại nơi cô.


— Vậy, giám đốc Minh đánh giá sao về màn trình diễn của team lần này? – Duy hỏi, nửa đùa nửa thật.

Khang đặt đũa xuống, gật nhẹ:

— Xuất sắc. Mọi người phối hợp ăn ý. Chiến lược rõ ràng, triển khai nhanh và nhạy bén. Nhất là... trưởng nhóm.

Cả bàn ồ lên.

— Lâm An được khen kìa! Mau mời giám đốc một ly đi! – Mai trêu.

Lâm An nhấc ly, mắt nhìn thẳng Khang:

— Cảm ơn anh. Hy vọng những gì em làm có thể đáp ứng được kỳ vọng.

— Em đã làm hơn cả kỳ vọng rồi. – Anh đáp nhẹ.

Câu nói ấy khiến không khí khựng lại một chút.

Duy vội chen vào:

— Hôm nay ăn uống thoải mái, không bàn việc nữa! Uống nào!

Tiếng cười lại vang lên, nhưng Lâm An biết, ánh mắt của anh vẫn chưa rời khỏi mình.


Khoảng 9 giờ tối, tiệc tan. Mọi người lục tục chia nhóm về. Lâm An bước chậm rãi ra ngoài, tránh đám đông ồn ào. Cô định gọi taxi thì một giọng nói cất lên từ phía sau:

— Em có muốn đi bộ một chút không? Quán gần hồ, không khí mát mà.

Cô quay lại, bắt gặp ánh mắt Minh Khang.

Một thoáng chần chừ, rồi cô gật đầu.

Hai người đi song song bên bờ hồ. Gió thổi nhẹ, cây đèn đường hắt ánh sáng dịu vàng lên mặt nước lăn tăn.

— Em vẫn như xưa. Yên lặng giữa đám đông. – Khang nói, giọng trầm.

— Anh cũng vẫn thế. Luôn xuất hiện bất ngờ, khiến người khác không kịp phòng bị.

Anh bật cười:

— Có vẻ anh vẫn là người gây phiền cho em.

— Không phiền. Chỉ là… em đang học cách bình thản.

Một khoảng lặng dài.

Minh Khang dừng lại, nhìn thẳng vào cô:

— An… Ba năm trước, anh sai. Rất sai. Anh nghĩ mình đang bảo vệ em khỏi áp lực gia đình, khỏi sự bấp bênh. Nhưng cuối cùng lại khiến em tổn thương hơn tất cả.

— Em không muốn nói về chuyện cũ nữa. – Cô đáp nhanh, ánh mắt lẩn tránh.

— Anh biết. Nhưng nếu không nói, anh không thể bước tiếp được. Ít nhất... hãy cho anh cơ hội để xin lỗi.

Lâm An ngẩng lên. Gió đêm se lạnh khiến lòng cô lặng đi.

— Em đã từng rất hận anh, Khang à. Nhưng càng lớn, em càng hiểu, người ta không bỏ đi vì không thương, mà vì quá yếu đuối để nắm giữ.

Cô quay đi:

— Giờ đây, thứ em muốn là sự yên ổn. Và điều đó không nằm ở quá khứ.

Anh im lặng thật lâu. Cuối cùng chỉ khẽ nói:

— Nếu một ngày em cần một ai đó bước song hành, dù không cầm tay, thì anh vẫn sẽ đi sau lưng em. Dù không còn tư cách.

Cô không trả lời.

Chỉ có tiếng bước chân nhẹ trên con đường lát đá, và ánh đèn phản chiếu hai cái bóng đi song song — cách nhau một khoảng rất nhỏ, nhưng dường như mãi không chạm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.