Thứ Hai đầu tuần, văn phòng của Lan lại ngập trong không khí tất bật. Dự án lớn nhất quý này đang đến giai đoạn nước rút, ai cũng căng thẳng.
Lan là nhân viên mới vào chưa đầy một năm, nên thường được giao các công việc lặt vặt, từ chỉnh sửa slide, chuẩn bị tài liệu cho đến pha cà phê cho nhóm. Cô không than phiền, chỉ lặng lẽ làm, miễn là mọi thứ xong đúng hạn.
Nhưng không phải ai cũng dễ chịu như vậy. Hồng – đồng nghiệp nữ hơn Lan vài tuổi – vốn khó tính và hay soi mói.
Sáng hôm đó, Lan vừa in xong bộ tài liệu thì Hồng bước tới, giọng không nhỏ hơn tiếng gõ bàn phím của ai đó:
– Lan ơi, mấy cái số liệu này sai rồi. Em làm kiểu gì vậy?
Lan ngạc nhiên:
– Em lấy trực tiếp từ file chị gửi hôm qua mà…
– Em lại đổ tại chị à? – Hồng khoanh tay, mày nhíu lại – Mới vào công ty đã vậy, sau này chắc còn…
Lan cắn môi, không đáp. Những ánh mắt tò mò từ các bàn khác bắt đầu hướng về phía họ. Cô biết, nếu đôi co thì chỉ khiến câu chuyện thêm rắc rối.
– Để em sửa lại. – Cô nói nhỏ, ôm xấp giấy quay về bàn.
Hồng không bỏ qua, vẫn lẩm bẩm vài câu bóng gió. Lan cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng cổ họng nghèn nghẹn.
Buổi trưa, Lan xuống căng tin ăn cơm. Lúc đứng xếp hàng, cô nghe tiếng bước chân chậm rãi phía sau.
– Hôm nay… không vui lắm nhỉ? – Giọng nam trầm quen thuộc vang lên.
Lan quay lại – Minh. Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, tay đút túi quần, ánh mắt như đang dò xét tâm trạng cô.
– Anh… sao lại ở đây? – Lan hơi bất ngờ.
– Tôi đến họp với bên xây dựng ở tầng trên. – Anh mỉm cười. – Tình cờ thấy cô đi xuống.
Lan ậm ừ, định nói gì đó thì anh tiếp lời:
– Tôi không cố ý nghe lén, nhưng… lúc sáng, đi ngang qua văn phòng cô, tôi nghe thấy ai đó đang lớn tiếng.
Lan hơi sững lại. Cô không nghĩ anh lại ở gần đó.
– Chuyện nhỏ thôi. Ở đâu chẳng có người khó tính. – Cô cố nói nhẹ nhàng.
Minh im lặng vài giây, rồi khẽ gật:
– Ừ, nhưng đừng để ai làm cô nghĩ mình kém.
Câu nói đơn giản nhưng khiến Lan thấy mắt mình hơi nóng. Không phải vì tủi thân, mà vì có người… thật sự quan tâm.
Họ ăn trưa cùng nhau. Minh không hỏi thêm về chuyện buổi sáng, chỉ kể vài câu chuyện vui ở công trường, về đồng nghiệp suýt làm rơi cả xô sơn xuống… xe giám đốc. Lan cười khúc khích, cảm giác buồn bực cũng tan bớt.
Chiều hôm đó, khi Lan quay lại bàn làm việc, cô nhận được email từ Hồng với tiêu đề “Cảm ơn”. Nội dung chỉ vỏn vẹn:
“Số liệu em sửa đúng rồi. Sorry vì lúc sáng hơi nóng.”
Lan hơi bất ngờ. Cô không biết là do Hồng tự nhận ra hay vì… Minh? Dù thế nào, cô cũng thấy lòng nhẹ nhõm.
Và cô không hay rằng, từ hôm nay, Minh đã âm thầm chú ý đến cô nhiều hơn.