Sài Gòn sáng thứ Hai, nắng rọi nghiêng trên mặt đường Nguyễn Thị Minh Khai. Khánh Vy đứng trước tòa nhà Ánh Dương Media, hít một hơi thật sâu. Cô tự nhủ: “Ngày đầu tiên, cố lên Vy.”
Ba năm kinh nghiệm viết nội dung cho các thương hiệu lớn, cô đã quen với áp lực. Nhưng môi trường mới lúc nào cũng khiến tim đập nhanh hơn bình thường.
Thang máy vừa mở, Vy bước vào, cúi xuống chỉnh lại túi xách thì “rầm!” — cô va mạnh vào ai đó. Một chiếc máy ảnh suýt rơi xuống đất.
“Xin lỗi anh, tôi không để ý...” Vy luống cuống cúi nhặt nắp ống kính.
Người đàn ông kia khẽ mỉm cười, giọng trầm:
“Không sao đâu, tôi cũng vừa mới tới.”
Anh có ánh nhìn dịu và giọng nói ấm, như thể Sài Gòn vừa giảm bớt vài độ nắng.
Thang máy chật, chỉ có hai người. Tiếng nhạc elevator khe khẽ vang lên. Vy nhìn thoáng qua anh — áo sơ mi đen, balo đeo chéo, tay cầm máy ảnh. Cô đoán chắc anh là bên sản xuất nội dung hoặc freelancer được mời tới.
Tầng 10, cửa mở. Biển hiệu “Phòng Sáng Tạo – Ánh Dương Media” hiện ra sáng choang. Cả văn phòng rộn ràng, mùi cà phê hoà cùng tiếng bàn phím lách cách. Vy được HR dẫn đến bàn làm việc mới, ngay cạnh cửa sổ nhìn ra Bitexco.
Chưa kịp ngồi, trưởng nhóm – chị Phương – đã gọi gấp:
“Vy, họp team sáng ngay nhé, hôm nay có người mới gia nhập!”
Cô xách laptop chạy vào phòng họp. Mọi người đã ngồi kín. Bất ngờ, người đàn ông trong thang máy lúc nãy đang đứng bên cạnh chị Phương.
“Giới thiệu với mọi người, đây là Minh Quân, nhiếp ảnh chính mới của công ty. Còn đây là Vy, content lead vừa về từ agency CreativeHub.”
Quân gật nhẹ, ánh mắt lướt qua Vy, thoáng một nụ cười. Còn cô, mặt hơi nóng lên — thật ngại khi vừa va vào đồng nghiệp mới ngay sáng đầu.
Buổi họp diễn ra nhanh nhưng hỗn loạn: deadline sát, khách hàng thay brief phút chót, các dự án chồng chéo. Vy cố ghi chép đầy đủ, đầu óc quay như chong chóng. Quân thì chỉ ngồi yên, thỉnh thoảng ghi chú vào sổ tay, nét mặt bình tĩnh lạ thường giữa không khí căng thẳng.
Sau cuộc họp, mọi người tản ra. Vy đứng lại gom tài liệu, thì Quân tiến đến, nói nhẹ:
“Hồi sáng, cô có làm rơi cái này.”
Anh đưa ra chiếc bút ký màu bạc. Vy nhận ra, đúng là bút của cô.
“Cảm ơn anh. À... sáng nay chắc tôi làm phiền anh rồi.”
“Không sao, coi như một cú chào đặc biệt.”
Câu nói khiến cô bật cười. Nụ cười ấy tự nhiên đến mức chính Vy cũng thấy ngạc nhiên.
Cả ngày hôm đó, họ gần như không nói thêm gì. Nhưng đôi lần, khi Quân bước qua khu làm việc, Vy vẫn cảm nhận được ánh mắt anh dừng lại rất khẽ — không quá lâu, nhưng đủ khiến tim cô chao một nhịp.
Chiều, trời đổ cơn mưa bất chợt. Tấm kính trước bàn làm việc loang nước. Vy ngồi viết kịch bản cho dự án đầu tiên, lòng chợt nghĩ: “Không biết anh ta có thích mưa không nhỉ?”
Rồi cô bật cười một mình — ngớ ngẩn quá, mới gặp buổi sáng mà đã để tâm đến một người xa lạ.
Cuối ngày, Vy xuống thang máy. Cửa mở, và lần nữa, Minh Quân đứng đó. Anh cầm ô, nhìn cô khẽ nói:
“Trời còn mưa, cô quên mang áo mưa rồi đúng không?”
Vy gật, định nói sẽ đợi tạnh. Nhưng anh đã chìa chiếc ô ra:
“Đi chung nhé, tôi đi qua đoạn Nguyễn Thị Minh Khai.”
Hai người cùng bước ra ngoài, dưới làn mưa nhè nhẹ. Sài Gòn hôm ấy không quá ồn ào. Tiếng giày lách tách xen trong mùi đất ẩm và hơi nước bốc lên từ vỉa hè. Vy đi cạnh anh, tim khẽ đập từng nhịp lạ.
Ngày đầu ở Ánh Dương Media, cô không chỉ bắt đầu một công việc mới — mà có lẽ, một câu chuyện mới cũng vừa được mở ra, lặng lẽ như mưa rơi trên phố Sài Gòn.