Sáng thứ Ba, Sài Gòn nắng gắt hơn mọi khi. Khánh Vy đến sớm, pha tách cà phê rồi ngồi bên cửa sổ nhìn xuống dòng xe cuộn trôi. Hôm qua là một ngày dài, nhưng trong lòng cô lại thấy nhẹ. Có lẽ vì người đồng nghiệp mới có giọng nói trầm và nụ cười hiền.
Đúng tám giờ, chị Phương – trưởng nhóm sáng tạo – bước vào, tay cầm laptop, giọng dứt khoát:
“Team, họp gấp! Khách hàng đổi toàn bộ concept chiến dịch. Chúng ta chỉ còn bảy ngày để làm lại từ đầu.”
Phòng họp sáng bừng, không khí hỗn loạn. Designer, content, media – ai cũng căng mặt. Vy mở slide mới, cố lắng nghe. Khách hàng – một thương hiệu thời trang nội địa – muốn đổi hướng từ “thanh lịch” sang “năng động trẻ trung”. Nghĩa là mọi ý tưởng, hình ảnh, kịch bản trước đó… đều bỏ.
“Vy,” chị Phương nhìn qua, “em phụ trách phần insight và concept mới. Còn Quân sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ hình ảnh. Hai người phối hợp sát nhé.”
Vy gật nhẹ, mắt vô thức hướng sang Quân. Anh chỉ đáp ngắn: “Rõ.”
Từ góc nhìn của cô, Quân có vẻ bình tĩnh đến mức lạ. Trong khi ai cũng lật đật, anh chỉ ngồi im, tay vẽ vài đường trong sổ – có lẽ là phác thảo.
Cuộc họp kéo dài hơn hai tiếng. Ai cũng tranh luận, cãi nhau về tone màu, câu tagline, moodboard. Vy lặng im quan sát. Cô quen kiểu họp này rồi – ồn ào, vội vàng, ai cũng muốn ý mình đúng.
Bỗng Quân lên tiếng, giọng đều nhưng chắc:
“Thương hiệu này hướng tới giới trẻ, nhưng đừng cố gắng trẻ hóa bằng màu mè. Chúng ta chỉ cần cho họ thấy năng lượng thật – ánh sáng, chuyển động, cảm xúc. Không cần diễn.”
Cả phòng im vài giây. Chị Phương gật gù: “Ý hay đó. Vy, em note lại nhé. Đưa anh Quân brief chi tiết để chụp mood test trước thứ Năm.”
Vy nhìn anh – lần đầu cô thấy có người nói về “cảm xúc” trong dự án với giọng bình thản như vậy. Không khoa trương, không cố chứng minh mình đúng. Chỉ là một người thực sự hiểu hình ảnh có thể kể chuyện thế nào.
Tan họp, mọi người tản ra. Vy ngồi lại soạn bản brief. Quân tiến đến, đặt ly cà phê xuống bàn cô.
“Cho em đó. Nãy thấy em uống hết rồi.”
Vy ngẩng lên, khẽ cười: “Cảm ơn… anh hay để ý thật đấy.”
Anh chỉ đáp: “Nhiếp ảnh phải để ý, mới bắt được khoảnh khắc.”
Câu nói đơn giản, nhưng khiến cô thoáng ngẩn người.
Chiều, họ cùng đi khảo sát bối cảnh chụp ở khu Thảo Điền. Quân mang theo máy ảnh, còn Vy xách laptop và sổ ghi chú. Trên đường, hai người nói về công việc, về những chiến dịch từng làm.
“Anh thích chụp ở Sài Gòn nhất, vì ánh sáng nơi này không bao giờ giống nhau hai ngày liên tiếp.” – Quân nói khi chỉnh lens.
Vy bật cười: “Nghe như anh đang yêu thành phố này vậy.”
“Có lẽ. Vì nó lộn xộn, nhưng thật.”
Buổi chiều trôi qua giữa tiếng xe và nắng xiên qua kẽ lá. Vy đứng nhìn Quân chụp thử vài tấm ảnh, ánh nắng rơi trên vai anh. Cô bất giác thấy lòng mình dịu lại. Từ bao giờ, sự bình thản của anh khiến cô thấy an toàn đến vậy?
Về lại văn phòng, chị Phương khen: “Hai đứa phối hợp tốt đấy. Giữ phong độ nha.”
Vy cười trừ. Nhưng khi quay sang, Quân đã ngồi xuống, mở máy ảnh xem lại hình. Anh không nói gì, chỉ chìa cho cô xem:
“Tấm này ổn chứ?”
Trên màn hình, cô thấy mình trong khung hình – không hề hay biết bị chụp, đang ghi chép dưới ánh nắng chiều. Mái tóc hơi rối, nụ cười thoáng qua.
“Anh chụp tôi hồi nào vậy?”
“Lúc em nói ‘ánh sáng đẹp quá’. Ánh mắt khi đó… hợp với brief ‘tự nhiên và năng lượng’.”
Vy định phản ứng, nhưng rồi chỉ cười khẽ. Cô không biết nên vui hay ngượng.
Tối, khi gửi file công việc cho anh, Vy thêm dòng tin nhắn:
“Ảnh hồi chiều, đẹp thật đấy. Cảm ơn anh.”
Dấu “đã xem” hiện lên, vài phút sau Quân trả lời:
“Không có gì. Anh chỉ chụp lại những gì đang thật.”
Ngoài trời, Sài Gòn lại bắt đầu có mưa. Vy nhìn qua ô cửa kính, lòng bỗng thấy một cảm giác mơ hồ – như thể điều gì đó đang dần bắt đầu, nhưng chưa ai dám gọi tên.