giữa những ngày không tên

Chương 10: Khoảnh khắc bên biển


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Vũng Tàu thức dậy trong không khí trong lành và mát rượi. Vy đứng bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, nghe tiếng sóng vỗ rì rào. Trái tim cô bỗng nhộn nhịp hơn bình thường, không phải vì công việc, mà vì cảm giác đang dần rõ ràng: cô thích Quân.

Họ cùng nhau xuống bãi biển, chuẩn bị cho cảnh quay ngoài trời. Cát dưới chân nóng nhẹ, sóng lăn tăn, ánh nắng chiếu lên khiến mọi thứ trở nên rực rỡ. Vy thấy Quân cẩn thận chỉnh máy ảnh, ánh mắt nghiêm túc nhưng vẫn thỉnh thoảng liếc cô, nụ cười tinh nghịch thoáng hiện trên môi. Cô cảm thấy tim mình nhói lên, vừa bối rối vừa hạnh phúc.

Trong lúc Quân tập trung chụp một cảnh sóng vỗ quanh chân một cô mẫu, Vy đứng lặng nhìn anh. Cảnh vật xung quanh dường như mờ đi, chỉ còn lại hình ảnh Quân đang cúi người điều chỉnh máy, ánh sáng chiếu lên mái tóc, làm anh trông vừa gần gũi vừa dịu dàng đến lạ thường. Cô không biết từ khi nào, trái tim mình đã dành cho anh một vị trí đặc biệt.

Sau khi kết thúc cảnh quay, Quân tiến đến gần Vy, đưa tay nhặt một vỏ sò nhỏ:

– “Cô thích biển chứ?” Anh hỏi, giọng dịu dàng.

Vy gật đầu:

– “Rất thích… Nhưng hôm nay, cảm giác thích hơn cả biển là… có anh ở đây.”

Quân hơi ngạc nhiên, ánh mắt chạm vào cô, có vẻ vừa vui vừa ngượng ngùng. Khoảnh khắc im lặng này khiến Vy cảm nhận rõ nhịp tim mình đang đập nhanh hơn.

Họ cùng nhau đi dọc bờ biển, chân trần in trên cát mềm, gió biển thổi tung mái tóc Vy. Quân bất ngờ nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mà chắc chắn. Vy không rút tay, trái tim cô nhảy lên từng nhịp, cảm giác ấm áp lan khắp người.

– “Vy…” Quân lên tiếng, giọng trầm ấm.

– “Ừ… anh?” Vy đáp, tim vừa hồi hộp vừa dũng cảm.

Quân nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt chứa đựng nhiều điều chưa nói: sự quan tâm, ấm áp, và cả một chút ngại ngùng. Anh hạ giọng:

– “Mình biết, từ lần đầu đi cùng cô, mình đã… để ý cô nhiều hơn mình nghĩ. Và bây giờ, mình không muốn giấu nữa.”

Vy lặng người, tim vừa bùng lên hạnh phúc vừa nhẹ nhõm. Cô nhận ra, những cảm xúc mà cô từng chối bỏ, những khoảnh khắc bối rối khi gần Quân, giờ đây đã trở nên rõ ràng: cô thích anh, thích một cách chân thành và trọn vẹn.

Cô mỉm cười, nắm chặt tay anh:

– “Mình cũng vậy… đã thích anh từ lâu, nhưng không dám thừa nhận.”

Biển xanh rộng lớn, sóng vỗ nhịp nhàng, như hòa cùng nhịp tim của hai người đang đứng bên nhau. Ánh nắng chiếu lên mặt nước, phản chiếu lên ánh mắt rực rỡ của Vy và Quân, tạo nên một khoảnh khắc vừa ngọt ngào vừa yên bình.

Trong cơn gió biển mát rượi, Vy và Quân đứng bên nhau, nắm tay, không cần lời nói thêm, vì mọi cảm xúc đã được trao gửi qua ánh mắt, nụ cười và trái tim. Đây là khoảnh khắc mà Vy biết, tình cảm của cô dành cho Quân không còn là bí mật nữa, mà là điều chân thật nhất, đẹp đẽ nhất trong cuộc sống của cô.

Và giữa biển xanh, bầu trời rộng lớn, Vy mỉm cười, tự nhủ rằng, có lẽ chuyến công tác này không chỉ để làm việc, mà còn để cô tìm thấy điều gì đó quý giá nhất: tình cảm và một người đồng hành mà trái tim cô mong đợi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×