Sáng sớm, Vy và Quân tập trung tại công ty, chuẩn bị cho chuyến công tác Vũng Tàu. Không khí có chút hứng khởi xen lẫn căng thẳng. Đây là lần đầu tiên họ đi xa cùng nhau để thực hiện một chiến dịch quảng bá. Vy cầm vali, lòng rộn ràng nhưng cũng lo lắng, còn Quân thì kiểm tra máy ảnh, ống kính và các thiết bị cần thiết, vẻ mặt nghiêm túc nhưng ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn Vy, khiến cô bối rối.
Trên đường đi, xe chạy qua những con đường vắng của Sài Gòn lúc bình minh, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu lên khuôn mặt hai người. Vy cố gắng tập trung nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, nhưng không thể tránh khỏi việc lén nhìn Quân. Anh thỉnh thoảng cười khẽ với cô, nụ cười như ánh sáng ấm áp giữa buổi sáng se lạnh.
– “Cô đã từng ra Vũng Tàu chưa?” Quân hỏi.
– “Chưa… chỉ nghe nói biển đẹp thôi.” Vy trả lời, giọng vừa hồi hộp vừa háo hức.
– “Hôm nay, mình sẽ cho cô thấy hết.” Anh nhìn cô, ánh mắt chứa đựng điều gì đó khiến Vy tim nhói nhẹ.
Đến nơi, họ nhanh chóng bắt tay vào công việc. Biển Vũng Tàu trải dài, sóng vỗ rì rào, gió mặn mòi làm tóc Vy bay nhẹ. Cô và Quân cùng lựa chọn góc chụp, thử ánh sáng và tư thế, những lúc cả hai gần nhau, ánh mắt va chạm, nụ cười thoáng qua khiến không khí trở nên dịu dàng, thân mật.
Buổi chiều, sau khi kết thúc cảnh quay cuối cùng, họ cùng nhau đi dạo trên bờ biển. Cát mịn dưới chân, sóng vỗ nhẹ quanh hai người, Vy cảm thấy tim mình nhộn nhịp đến lạ thường. Quân bắt gặp ánh mắt cô, nắm lấy tay Vy một cách tự nhiên:
– “Đi cùng mình nhé, chỉ một chút thôi.”
Vy ngạc nhiên, nhưng rồi để tay anh nắm, cảm giác ấm áp lan tỏa. Không cần lời nói, chỉ cần nhìn nhau giữa khung cảnh rộng lớn của biển, cả hai đều cảm nhận được sự gần gũi và tin cậy.
Trên đường trở về khách sạn, họ nói chuyện về Sài Gòn, về những giấc mơ bỏ quên, về những điều từng muốn làm nhưng chưa dám thực hiện. Vy kể về những buổi chiều cô hay lang thang giữa thành phố, ngắm nhìn nhịp sống hối hả mà cảm thấy lạc lõng. Quân chia sẻ về những buổi sáng anh chụp ảnh một mình, tìm kiếm những khoảnh khắc đẹp nhưng trống trải.
Vy nhận ra, dường như giữa họ không còn khoảng cách nào nữa. Những lo lắng, bối rối, niềm vui, cả sự chân thật trong cảm xúc đều được sẻ chia. Cô thấy gần anh hơn bao giờ hết, cảm giác vừa mới mẻ vừa quen thuộc.
Trước khi màn đêm buông xuống, hai người đứng cạnh nhau trên ban công khách sạn, nhìn ra biển. Ánh đèn phản chiếu trên mặt nước, sóng vỗ nhẹ. Vy thầm nghĩ, có lẽ cô đã thích Quân, thích cách anh quan tâm, thích cách anh khiến cô cảm thấy an toàn và ấm áp.
– “Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục quay cảnh ngoài trời. Hy vọng trời sẽ đẹp.” Quân nói, nhưng ánh mắt anh không rời Vy.
– “Ừ… mình sẽ cùng nhau cố gắng.” Vy đáp, nụ cười khẽ nở trên môi.
Trong khoảnh khắc biển đêm vỗ về, Vy nhận ra rằng chuyến công tác này không chỉ là công việc. Nó là cơ hội để cô hiểu hơn về Quân, về cảm xúc của chính mình, và để khoảng cách giữa họ dần mờ nhạt, mở ra những khả năng mới cho mối quan hệ vừa chớm nở.