Đêm ở Cần Thơ có cái yên tĩnh lạ. Sau một ngày dài họp hành, Đăng Hải ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, ánh đèn bàn vàng nhạt hắt lên tường. Trên bàn là chiếc laptop mở dở, file ảnh buổi họp sáng nay vẫn còn đó — gương mặt Phượng, ánh nhìn nghiêng nghiêng, ánh sáng cửa sổ hắt qua khiến tấm hình như có hồn.
Anh khẽ phóng to, nhìn lâu hơn cần thiết. Mấy năm xa cách, cô đã khác nhiều — chững chạc hơn, nhưng vẫn giữ nét dịu dàng, trong veo như ngày còn đứng dưới giàn hoa mười giờ đầu hẻm.
Anh mở điện thoại. Màn hình sáng lên, Messenger hiển thị tên: “Xuân Phượng 🌸”.
Con trỏ nhấp nháy.
Anh gõ:
“Hôm nay em làm tốt lắm. Thật ra… anh thấy tự hào về em.”
Ngập ngừng vài giây, rồi xoá.
Lại gõ dòng khác:
“Ngày mai đi khảo sát bến Ninh Kiều, nhớ mang áo khoác, sáng sớm ở đó lạnh lắm.”
Rồi lại xoá.
Anh thở dài, đặt điện thoại xuống, dựa lưng vào ghế. Trong đầu anh vang lên giọng Phượng ban sáng — nhẹ như gió: “Em sinh ra ở đây, chỉ cần nghe ai nhắc sông Hậu là tim em ấm.”
Anh cười khẽ, tự nhủ: “Còn anh thì chỉ cần nghe tên em thôi, cũng đủ ấm rồi.”
Ngoài trời, mưa đêm lại rơi. Mùi đất ẩm tràn qua khung cửa sổ, khiến anh nhớ hẻm 43 đến nao lòng — nơi có căn trọ cũ, tiếng rao bánh mì, và cô bé từng mượn số anh chỉ để hỏi một bài toán nhỏ.
Cùng lúc đó, ở khu trọ bên đường 30/4, Xuân Phượng nằm nghiêng bên cửa sổ, laptop mở sáng. Cô đang gõ phần ghi chú cho dự án, nhưng mắt cứ dừng lại ở cái tên “Đăng Hải” trong danh sách nhóm làm việc.
Cô mở khung chat.
“Anh còn giữ chiếc máy ảnh cũ không?”
Cô xóa.
“Cảm ơn anh đã giúp em hôm nay.”
Lại xóa.
“Em mừng vì được gặp lại anh.”
Ngập ngừng. Rồi xóa.
Phượng khẽ thở ra, tắt màn hình. Trong lòng dâng lên cảm giác vừa ấm, vừa tiếc. Cô chợt nhớ đến năm mười sáu tuổi – cái ngày tiễn anh rời hẻm, mưa rơi ướt tóc, cô chỉ kịp nói: “Anh đi cẩn thận nha.”
Không hứa hẹn, không tạm biệt.
Vậy mà suốt bảy năm, câu nói ấy vẫn nằm im trong tim cô như vết mực chưa phai.
Cô lấy cuốn sổ nhỏ trong túi ra, mở đến trang mới.
“Có những tin nhắn không cần gửi, vì người nhận sẽ tự hiểu.”
Phượng khẽ cười, gấp sổ lại, rồi nhìn ra ngoài. Dưới ánh đèn vàng, mưa rơi lấp lánh như hạt ký ức cũ đang quay lại — nhẹ nhàng, không ồn ào, nhưng khiến lòng người xao động.
Ở bên kia thành phố, Hải vẫn chưa ngủ. Anh mở lại Messenger, nhìn dòng tên “Xuân Phượng” một lần nữa.
Ngón tay anh chạm vào màn hình, định nhắn:
“Em ngủ chưa?”
Nhưng rồi anh chỉ mỉm cười, nhấn nút tắt điện thoại.
Một đêm yên bình.
Hai người, hai căn phòng, hai chiếc điện thoại — và hàng chục tin nhắn không gửi.
Nhưng đâu đó, trong im lặng, họ đều đang nhớ cùng một điều.
Có những lời không cần nói ra, nhưng tim vẫn hiểu.
— Hết chương 4 —