Buổi trưa ở Ánh Dương Media luôn rộn ràng như một khu chợ nhỏ. Mùi cơm hộp, mùi cà phê sữa và cả tiếng cười nói hòa lẫn vào nhau. Trong góc phòng ăn chung, nhóm sáng tạo ngồi thành bàn, vừa ăn vừa bàn chuyện dự án.
Xuân Phượng khẽ đặt hộp cơm xuống, định ngồi ở cuối bàn thì chị Thảo vẫy tay:
– Phượng, ngồi đây nè, cạnh anh Hải cho tiện trao đổi công việc luôn.
Phượng hơi khựng lại, nhưng đành mỉm cười ngồi xuống. Bên cạnh, Đăng Hải đang mở hộp cơm mua vội ở quán ven đường. Mùi thịt kho tiêu thơm lừng, thoang thoảng cả bàn.
– Anh ăn mặn dữ ha. – Phượng buột miệng nói, rồi đỏ mặt.
Hải bật cười:
– Ờ, tại quán này nấu giống cô Năm Hường trong hẻm 43 hồi xưa. Ăn riết thành quen.
Phượng ngẩng lên, ánh mắt thoáng bất ngờ:
– Anh… vẫn nhớ hẻm 43?
– Ủa, sao quên được. Ở đó có người từng cho anh mượn dù, rồi cười suốt vì anh ướt như chuột lột mà.
Cả bàn cười rộ, khiến mặt Phượng đỏ bừng. Chị Thảo trêu:
– Ủa, vậy là hai người quen nhau từ trước hả? Tình cờ ghê ha!
Phượng luống cuống:
– Dạ, không… em chỉ ở gần nhà anh thôi… hồi đó…
Hải đỡ lời, giọng nhẹ như gió:
– Cùng xóm cũ mà chị, chắc duyên nên gặp lại.
Không khí trở nên vui hơn, nhưng trong lòng cả hai lại dậy lên những gợn sóng nhỏ — vừa vui, vừa ngại ngùng.
Sau bữa trưa, mọi người tản ra, chỉ còn Hải và Phượng ở lại dọn hộp cơm. Cô cúi xuống nhặt đôi đũa rơi, anh cũng khom người cùng lúc. Ngón tay họ vô tình chạm nhau.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi — nhưng tim cả hai cùng khựng lại.
Phượng vội rụt tay, lí nhí:
– Em xin lỗi…
Hải cười khẽ:
– Không sao đâu. Hồi trước em cũng từng làm rơi đũa mà anh nhặt giùm đó nhớ không?
Cô ngẩng lên, ngỡ ngàng:
– Anh còn nhớ chuyện đó hả?
– Ừ. Có những chuyện tưởng nhỏ, mà lại chẳng quên được.
Câu nói ấy khiến Phượng im lặng. Cô nhìn anh, ánh mắt dịu lại. Giữa văn phòng sáng đèn, dòng người qua lại, chỉ có hai người đứng đó — như thể thế giới bên ngoài chậm lại đôi chút.
Một lát sau, Phượng cười nhẹ, giọng khẽ như gió:
– Anh vẫn vậy, vẫn nói những câu dễ làm người ta nhớ.
– Còn em vẫn cười như ngày xưa, dễ làm người ta không dám quên.
Cả hai bật cười, rồi mỗi người quay đi, nhưng nụ cười ấy vẫn còn đọng lại mãi.
Chiều hôm đó, khi nhóm họp ngắn, chị Thảo vô tình nói lớn:
– À, dự án sông Hậu mai anh Hải và Phượng đi khảo sát trước nghen, nhớ mang theo máy ảnh, áo mưa, và tinh thần làm việc cao độ!
Cả phòng lại ồ lên trêu chọc:
– Đi đôi hả chị? Hay đi… đôi luôn?
Phượng giả vờ cúi xuống sắp xếp tài liệu, giấu nụ cười lúng túng. Hải chỉ khẽ gật đầu, mắt ánh lên tia cười khó giấu.
“Mai đi khảo sát,” anh nghĩ thầm, “chắc sẽ có thêm nhiều điều để nhớ.”
Và đêm đó, hai người – ở hai căn phòng khác nhau – đều mở điện thoại, định nhắn một dòng đơn giản:
“Mai nhớ mang dù.”
Nhưng cuối cùng, cả hai đều chỉ nhìn màn hình và mỉm cười.
Vì có những điều… chỉ cần hiểu thôi, không cần nói ra.
— Hết chương 5 —