Đêm Cần Thơ mưa nhẹ, màn hình laptop phản chiếu ánh sáng xanh trên gương mặt Xuân Phượng. Cô đang gõ bản kế hoạch truyền thông cho dự án du lịch sông Hậu, cố hoàn thành trước hạn. Trong góc phòng trọ nhỏ, chiếc quạt quay đều, còn chiếc điện thoại đặt bên cạnh chốc chốc lại sáng lên — không phải thông báo việc, mà là tin nhắn của Đăng Hải.
Hải: “Em còn làm chưa xong à?”
Phượng: “Dạ, thêm chút nữa thôi. Em muốn chỉnh phần slogan cho hợp hình ảnh.”
Hải: “Em làm tốt lắm. Đừng thức khuya quá, mai còn họp sớm.”
Phượng mỉm cười, ngón tay chạm màn hình nhưng không nhắn lại ngay. Cô đọc đi đọc lại câu cuối — “Đừng thức khuya quá.”
Chỉ là một lời nhắc bình thường, nhưng trong giọng điệu ấy, có gì đó ấm áp hơn cả ánh đèn đang hắt lên tường.
Cô đáp:
“Anh cũng ngủ sớm đi nha. Mắt anh hay thâm lắm đó.”
Vài giây sau, tin nhắn đến liền:
“Em để ý dữ ha.”
Phượng khựng lại, cắn môi cười. Trời ạ, sao anh lúc nào cũng nói kiểu khiến người ta tim đập mạnh vậy chứ.
Bên kia, Đăng Hải ngồi trong căn hộ nhỏ của mình, áo sơ mi xắn tay, cà phê nguội dần trên bàn. Anh ngắm khung chat, đôi khi gõ vài chữ rồi lại xóa. Nhiều lần anh muốn nói rõ cảm xúc của mình — rằng anh nhớ ánh mắt em mỗi khi em tập trung, nhớ giọng em nhỏ nhẹ mỗi buổi họp sáng. Nhưng cuối cùng, anh chỉ gửi một tin đơn giản:
“Anh thấy may vì có em trong dự án này.”
Phượng nhìn dòng tin nhắn, tim cô chùng lại. May vì công việc… hay vì điều khác nữa, anh nhỉ?
Cô đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa vẫn rơi, ánh đèn đường loang lổ như những kỷ niệm cũ. Trong giây phút ấy, hình ảnh mùa mưa năm nào ở hẻm 43 lại ùa về — cũng là một đêm có tiếng mưa, có người con trai đưa cô chiếc dù cũ.
“Anh vẫn là người ấy…” – cô nghĩ thầm.
Khi đồng hồ điểm 12 giờ, Phượng nhắn thêm một tin cuối cùng:
“Em gửi file rồi nha, anh xem giúp em mai.”
“Ngủ ngon nha, anh Hải.”
Bên kia, anh nhìn màn hình đang sáng, khẽ mỉm cười. Anh muốn trả lời “Ngủ ngon, Phượng”, nhưng rồi ngón tay dừng lại, đổi thành:
“Ngủ sớm nha. Mai anh mua cà phê sáng cho.”
Phượng chỉ gửi một icon cười, nhưng trong lòng là cả một vệt sáng nhỏ — ấm, dịu, và lạ lùng.
Ngoài trời, mưa vẫn chưa dứt. Trong căn phòng nhỏ, tiếng bàn phím ngừng lại, thay bằng tiếng tim ai đó đang đập nhẹ.
Cô tắt máy, kéo chăn, miệng khẽ cười:
– Ừ, mai gặp anh…
Còn bên kia thành phố, Đăng Hải khẽ tựa lưng vào ghế, nhìn ra bầu trời đang mờ dần.
Giữa bao dự án, bao kế hoạch, chỉ có một điều anh không tính được — là cảm xúc của mình khi nhắn cho cô ba chữ đơn giản:
“Ngủ ngon nha.”