Buổi chiều thành phố, trời ngả dần sang một màu xám nhạt. Mưa lất phất rơi rồi tắt, để lại mặt đường bóng loáng phản chiếu ánh đèn xe. Hạ Vy ngồi trên taxi, tay ôm chặt tập tài liệu, lòng chộn rộn. Tối nay là buổi kiểm tra treo billboard đồng loạt ở ba vị trí chính. Với cô, đây giống như một cột mốc quan trọng: từ ý tưởng thành hiện thực.
Xe dừng ở ngã tư lớn. Từ xa, cô đã thấy tấm billboard khổng lồ sáng dần lên trong hoàng hôn. Câu chữ trắng nhỏ, nhẹ nhưng rõ: “Ít hơn – Sâu hơn.” Lần đầu tiên trong đời, Vy cảm nhận một ý tưởng thoát khỏi màn hình nhỏ để bước ra ngoài, hòa vào nhịp sống đô thị.
Ánh sáng đầu tiên
Trần Minh đã có mặt. Anh đứng gần đó, tay khoanh trước ngực, mắt ngước lên nhìn tấm bảng sáng. Dáng anh cao, bóng đèn hắt bóng dài xuống mặt đường. Khi Vy bước tới, anh không quay lại, chỉ nói khẽ:
“Cô thấy thế nào?”
Vy ngước nhìn, đôi mắt rưng rưng:
“Đẹp. Nhưng không phải vì màu sắc. Đẹp vì nó đứng được giữa cả rừng ánh sáng.”
Anh gật, đôi môi khẽ nhếch:
“Chính xác. Im lặng đúng lúc là tiếng nói mạnh nhất.”
Một cơn gió ào qua, mang theo mùi khói xe và hơi ẩm của mưa. Giữa dòng người hối hả, hai người đứng yên, như chỉ có họ và tấm bảng lặng lẽ trên cao.
Sóng ngầm
Khi cả nhóm kỹ thuật rút dần, chỉ còn lại vài người giám sát, Vy bất ngờ nhận được tin nhắn trong group ngành: “Ý tưởng trắng của agency A ra mắt tối nay. Quá giống concept leak hôm trước.”
Bên dưới là hình chụp billboard của một công ty đối thủ: nền trắng, chữ ít, cũng “thì thầm”.
Quân gọi ngay:
“Vy, em thấy chưa? Họ bám theo y chang. Chỉ đổi mỗi câu chữ!”
Vy nắm chặt điện thoại, tim đập nhanh. Không lẽ… mọi công sức của mình sẽ bị nhấn chìm chỉ vì người khác nhanh tay?
Trần Minh như đoán được, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Cô đưa màn hình cho anh. Anh xem xong, gương mặt vẫn lạnh nhưng mắt ánh lên tia sắc.
“Họ có thể bắt chước hình thức, nhưng không bắt chước được linh hồn.”
“Nhưng người ngoài đâu biết…” – Vy lo lắng.
Anh quay sang, ánh mắt chắc nịch:
“Vậy nhiệm vụ của chúng ta là khiến họ biết. Chúng ta phải làm tốt hơn để không ai nhầm lẫn.”
Giữa phố đông người
Tám giờ tối, thành phố lên đèn. Cả dãy phố sáng rực biển quảng cáo. Nhưng kỳ lạ thay, giữa vô vàn ánh sáng chói lóa, chính tấm bảng trắng với dòng chữ nhỏ của Vy lại khiến nhiều người dừng chân, ngước nhìn. Có người lấy điện thoại ra chụp. Có đôi tình nhân khẽ chỉ cho nhau.
Vy đứng dưới, mắt ươn ướt. Cô nghe rõ tim mình reo. Hóa ra, đôi khi điều ít ỏi nhất lại khiến người ta dừng lâu nhất.
Trần Minh nhìn cô, ánh mắt khó đoán. Một lúc sau, anh nói chậm:
“Cô đã làm được rồi.”
Vy quay sang, mỉm cười:
“Không. Là cả team.”
“Nhưng nếu không có cô, team đã chọn an toàn. Và an toàn thì sẽ biến mất giữa đám đông.”
Lời anh khiến cô bối rối. Cô vội nhìn đi nơi khác, giấu nhịp tim đang lạc điệu.
Bóng tối riêng tư
Đêm về, khi Vy chuẩn bị rời đi, Trần Minh nhận một cuộc gọi. Anh lùi ra một góc, giọng trầm thấp:
“Con nghe… Vâng, bác sĩ nói thế nào? … Ừ, con sẽ vào viện ngay.”
Vy nghe loáng thoáng, tim thắt lại. Khi anh quay lại, gương mặt anh cứng rắn nhưng đôi mắt thoáng vẻ lo âu hiếm thấy.
“Mẹ tôi phải nhập viện theo dõi.” – Anh nói ngắn gọn.
Vy siết chặt túi xách:
“Anh có cần… em giúp gì không?”
Anh lắc đầu, ánh mắt dịu đi:
“Không. Đây là việc của gia đình. Nhưng… cảm ơn.”
Cô nhìn theo anh bước vào xe, lòng dấy lên nỗi chua xót khó tả. Người đàn ông mạnh mẽ ấy, hóa ra cũng có những phút giây cô đơn đến vậy.
Tin nhắn trong đêm
Đêm khuya, Vy trở về căn phòng nhỏ. Thành phố vẫn sáng rực ngoài khung cửa sổ. Cô mở laptop, lướt qua tin tức. Quả thật, đã có bài viết so sánh hai billboard giống nhau. Bình luận trái chiều. Một số nghi ngờ, một số bênh vực.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ số không lưu tên, nhưng cô biết rõ là ai:
“Đừng lo. Ngày mai tôi sẽ lo phần dư luận. Việc của cô là ngủ, để ngày mai tiếp tục.”
Vy mỉm cười, gõ lại:
“Em sẽ ngủ. Anh cũng vậy.”
Cô định gửi thêm câu “Chúc bác mau khỏe”, nhưng ngón tay dừng lại. Cuối cùng, chỉ gửi một biểu tượng ngắn: 🌙.
Sáng hôm sau
Văn phòng sáng sớm nhộn nhịp. Tin đồn ngoài kia chưa hạ nhiệt, nhưng khách hàng chính đã xác nhận: “Chúng tôi tin tưởng concept hiện tại, giữ nguyên kế hoạch.” Cả phòng vỡ òa nhẹ nhõm.
Lan đến bên Vy, đặt nhẹ một tách cà phê:
“Xin lỗi… vì lần trước. Nếu em cần, chị sẽ cùng em chỉnh file bản đêm.”
Vy nhìn chị, khẽ gật:
“Cảm ơn chị. Em nghĩ chúng ta nên làm cùng nhau.”
Ánh nhìn hai người chạm nhau, lần đầu tiên không còn vết nứt.
Kết
Buổi chiều, khi phố vừa lên đèn lần nữa, Vy cùng Lan ra hiện trường kiểm tra. Billboard trắng phát sáng nhẹ nhàng trong màn đêm, đúng như dự tính. Không chói, không phô, chỉ như một hơi thở âm ấm. Dòng người đi qua, nhiều người ngẩng đầu nhìn.
Ở một góc xa, chiếc xe đen dừng lặng lẽ. Trần Minh ngồi trong, mắt ngước nhìn tấm bảng. Bên cạnh, điện thoại anh lóe sáng với một tin nhắn:
“Cảm ơn vì đã tin em. – Vy.”
Anh đọc, đôi môi thoáng nở nụ cười hiếm hoi. Giữa thành phố ồn ào, anh thấy lòng mình lần đầu lặng lại, như chính tấm bảng ngoài kia.