giữa phố đông người

Chương 11: Bên Kia Kính Bệnh Viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bảy giờ sáng, thành phố chưa kịp nóng đã ồn như thể đêm qua chỉ là một cái chớp mắt. Hạ Vy mở mắt vì tiếng thông báo dồn dập trong nhóm dự án. Trên màn hình: ảnh chụp báo in sớm, một bài viết nổi bật: “Hai billboard ‘im lặng’ đối đầu giữa trung tâm – ai nói ít mà sâu hơn?” Bên dưới là hai tấm hình đặt cạnh, trong đó, concept của công ty Vy được gắn mã chiến dịch rõ ràng; đối thủ dùng câu chữ khác nhưng tinh thần tương tự.

Chị Mai nhắn: “9:00 meeting nhanh. 11:00 họp với pháp lý. Buổi chiều vẫn kiểm hiện trường bình thường.”

Lan nhắn thêm: “Vy, slide dữ liệu brand lift & social mention em chuẩn bị giúp chị. Quân lo phần copy phản hồi.”

Một tin riêng gửi thẳng tới Vy, rất ngắn: “Mẹ tôi chuyển phòng theo dõi tích cực, đừng sang. Lo công việc.” — Trần Minh.

Vy ngồi im vài giây. Hai chữ “đừng sang” đẩy một làn lạnh lên sống lưng. Cô gõ lại “Anh giữ sức”, rồi xóa, đặt điện thoại xuống. Có những câu—gửi cũng vô nghĩa, không gửi cũng cấn lòng.

Họp nhanh

Chín giờ, phòng họp nhỏ. Quạt điều hòa chạy rít, mùi cà phê và nhựa mới từ máy in trộn lẫn. Vy trình bày: số lượt nhắc đến tự nhiên tăng, tỷ lệ cảm xúc tích cực chiếm đa số nhờ hiệu ứng “ít mà lạ”. Vài bình luận nghi ngờ bị PR dập, nhưng vẫn còn âm ỉ.

Chị Mai chốt:

“Ta không rủa bóng người khác, chỉ rọi đèn vào việc của mình. Chiều nay bổ sung tuyến nội dung ‘im lặng để nghe nhiều hơn’ trên mạng xã hội—tạo cuộc chơi của riêng mình, tránh sa vào khẩu chiến. Quân lo khung, Vy với Lan làm visual đi kèm.”

Quân giơ tay:

“Anh sẽ viết câu hỏi mở: ‘Khi thành phố ồn, bạn dừng lại vì điều gì?’ Kèm hashtag chiến dịch.”

Vy lướt nhanh checklist, rồi bất giác dừng ở dòng việc cuối: “17:00 – kiểm màu tại vị trí số 3”. Vị trí đó cách bệnh viện chỉ một cây rưỡi. Cô liếc điện thoại. Không thêm tin mới.

Bên kia cửa kính

Mười một giờ rưỡi, nhóm tan họp. Vy ra ban công nhỏ, đứng nhìn dòng xe cuộn dưới đường. Điện thoại rung—là Lan:

“Trưa nay chị ghé bệnh viện gửi ít trái cây—cho ‘đối tác’. Em đi không?”

Vy hơi hốt: “Anh ấy vừa nhắn em đừng sang…”

“Tặng cho điều dưỡng, không ghi tên ai. Chị đi một mình cũng được.” Lan ngừng một nhịp. “Có những lúc, quà tặng không cần người nhận biết. Người cho sẽ thấy mình nhẹ.”

Vy mỉm cười: “Để em đi cùng. Mười hai giờ xuống sảnh nhé.”

Bệnh viện lớn như một thành phố con: hành lang dài, mùi thuốc sát khuẩn, bước chân vội vã, tiếng loa vọng. Hai người gửi giỏ trái cây ở quầy, nhờ điều dưỡng chuyển đến phòng 1206 mà không ghi tên. Vy ngước nhìn tấm kính cửa phòng—kín rèm. Cô không thấy gì ngoài bóng mình in lẫn ánh đèn.

Phía đối diện, một bóng người đàn ông đứng dựa tường, tay ôm cốc giấy. Áo sơ mi bỏ cà vạt, cổ áo mở một khuy, trông vừa gọn vừa mệt. Trần Minh. Anh không nhìn thấy Vy. Ánh mắt anh hướng về một điểm trống như cố neo lại.

Lan khẽ chạm tay Vy, thì thào: “Mình đi nhé.”

Vy gật. Nhưng chân không nhích nổi. Có một lực gì đó ràng rịt giữa kính và lòng.

Đúng lúc, y tá gọi: “Người nhà bệnh nhân 1206 ơi.”

Trần Minh giật mình, đặt cốc, bước nhanh tới. Vy và Lan theo bản năng lùi vào khoảng tối hành lang. Cánh cửa khép, tiếng trò chuyện nhỏ dần.

Lan thở ra: “Xong rồi.”

Vy nhìn xuống đôi tay mình: “Chị về trước đi. Em chạy qua vị trí số 3. Gần đây thôi.”

Lan dò xét một nhịp, không hỏi thêm: “Ok. Nhắn chị khi tới.”

Trên đường ra thang máy, Vy ngoái nhìn lần cuối. Cửa phòng 1206 vẫn khép, nhưng cái bóng anh đổ ra nền kéo dài, mỏng và mỏi.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×