giữa phố đông người

Chương 3: Những Bước Chân Song Song


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, thành phố thức dậy cùng ánh nắng vàng len qua từng tòa nhà kính. Tiếng còi xe, tiếng rao hàng, tiếng bước chân dồn dập lại bắt đầu chu kỳ quen thuộc. Hạ Vy đứng trong bếp nhỏ, tay cầm ly cà phê nóng, mắt nhìn xa xăm qua khung cửa sổ. Đêm qua, cô gần như không ngủ được. Cứ mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh người đàn ông kia lại hiện ra – ánh mắt sắc lạnh nhưng đôi lúc ẩn chứa sự quan tâm khiến cô khó hiểu.

Cô lắc đầu, tự nhủ:

“Không được nghĩ nhiều. Anh ta chỉ là đối tác, còn mình… chỉ là nhân viên nhỏ bé.”

Tại công ty, bầu không khí căng thẳng bao trùm. Bản chỉnh sửa mà Vy làm suốt đêm đã được in ra, đặt trên bàn họp. Khi Trần Minh bước vào, cả phòng như lặng đi. Anh mặc áo sơ mi xanh nhạt, cà vạt đen, từng bước chân đều toát lên sự tự tin và uy quyền.

Vy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, trình bày phần chỉnh sửa. Lần này, cô chọn tông màu tinh tế hơn, lược bỏ chi tiết rườm rà, nhấn mạnh sự sang trọng và tối giản. Khi kết thúc, cả phòng đồng loạt quay sang chờ phản ứng của Trần Minh.

Anh im lặng vài giây, rồi gật nhẹ:

“Được. Đây mới là điều tôi muốn thấy.”

Chỉ một từ ngắn gọn, nhưng trái tim Vy như trút được gánh nặng. Cô không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.

Sau buổi họp, trưởng phòng ghé qua bàn Vy, vỗ vai:

“Em làm tốt lắm. Khách hàng hài lòng nghĩa là dự án đã đi được một nửa rồi. Cố gắng phát huy nhé.”

Vy gật đầu, lòng tràn đầy động lực. Thế nhưng, cô cũng nhận ra một ánh mắt khác. Trần Minh, từ góc xa, vẫn dõi theo cô. Anh không cười, không nói, chỉ quan sát. Cái nhìn ấy khiến Vy bối rối, không rõ là khích lệ hay là thử thách.

Buổi trưa, cả nhóm kéo nhau đi ăn, nhưng Vy viện cớ ở lại hoàn thiện thêm vài chi tiết. Khi cô vừa bước ra khỏi thang máy, bất ngờ một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau:

“Cô không ăn trưa sao?”

Vy quay lại. Là Trần Minh. Anh đứng đó, tay đút túi quần, dáng vẻ ung dung, khác hẳn sự nghiêm khắc trong phòng họp.

“À… tôi còn một số việc cần làm gấp.” – cô đáp, hơi lúng túng.

Anh nhíu mày:

“Làm việc cũng cần nghỉ ngơi. Đi cùng tôi.”

Vy thoáng sửng sốt. Cô chưa kịp phản ứng, anh đã bước thẳng về phía thang máy, dáng đi dứt khoát như thể chắc chắn cô sẽ theo. Cô chần chừ vài giây, cuối cùng vẫn bước theo.

Quán ăn nằm trong một con phố yên tĩnh, khác hẳn ồn ào thường ngày. Nội thất tối giản, ánh đèn vàng ấm áp. Trần Minh chọn một bàn sát cửa sổ, gọi món nhanh gọn. Vy ngồi đối diện, trong lòng dấy lên cảm giác lạ lẫm.

Không khí im lặng bao trùm, cho đến khi anh cất tiếng:

“Cô làm việc chăm chỉ. Nhưng đừng tự ép mình quá mức. Thành phố này rất khắc nghiệt, chỉ cần sơ sẩy, nó sẽ nuốt chửng cô.”

Vy thoáng ngạc nhiên. Cô không ngờ anh lại nói vậy. Dù giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng ẩn trong đó là sự quan tâm. Cô khẽ mỉm cười:

“Cảm ơn lời khuyên. Tôi đã quen rồi. Nếu không cố gắng, tôi đã chẳng ở đây.”

Trần Minh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm. Anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn, rồi khẽ gật đầu, không nói thêm.

Bữa trưa diễn ra trong yên lặng nhưng không còn gượng gạo. Vy nhận ra, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia, Trần Minh cũng là một con người mang theo áp lực và trách nhiệm lớn lao. Còn Trần Minh, anh bắt đầu thấy hứng thú với cô gái nhỏ bé nhưng kiên cường này.

Khi quay về công ty, Vy vẫn chưa hiểu rõ cảm giác trong lòng mình. Cô chỉ biết rằng từ hôm nay, khoảng cách giữa hai người đã rút ngắn đi một chút.

Buổi tối, thành phố lại sáng rực đèn. Vy đi bộ trên con phố quen thuộc sau khi tan ca, lòng thả trôi theo dòng người. Bất giác, cô nhớ lại lời Trần Minh: “Thành phố này sẽ nuốt chửng cô nếu sơ sẩy.”

Cô dừng chân trước một cửa tiệm nhỏ, kính phản chiếu gương mặt mình. Đằng sau lớp kính, người ta vẫn đang cười nói, ăn uống. Giữa đám đông ấy, Vy bỗng thấy mình quá nhỏ bé.

Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Một tin nhắn lạ:

“Đã về chưa?” – số không lưu tên.

Vy thoáng giật mình. Sau vài giây do dự, cô đoán ngay ra là ai. Một nụ cười nhẹ thoáng hiện nơi khóe môi. Cô không trả lời, chỉ cất máy vào túi, rồi tiếp tục bước đi giữa phố đông người.

Cô không biết, ở phía xa, trong một chiếc xe đen dừng trước ngã tư, Trần Minh vẫn đang lặng lẽ quan sát. Anh không bước tới, không xuất hiện, chỉ yên lặng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé đang hòa vào dòng người tấp nập.

Trong lòng anh thoáng dấy lên một cảm giác lạ: vừa muốn lại gần, vừa sợ sẽ phá vỡ khoảng cách an toàn ấy.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×