Buổi sáng thứ Hai bắt đầu bằng một bầu trời trong xanh hiếm hoi. Tia nắng sớm đổ dài trên mặt kính các tòa cao ốc, phản chiếu thành những dải sáng lấp lánh như mặt nước. Hạ Vy đến công ty sớm hơn thường lệ. Cô pha một tách cà phê đen, mở máy, hít sâu. Một tuần mới, một nhịp việc mới: nhóm của cô phải hoàn thiện bộ đề xuất cuối cùng để trình đối tác ký hợp đồng khởi động chiến dịch.
Trong nhóm, ngoài Vy còn có Quân – copywriter nhiều kinh nghiệm, chị Mai – account chịu trách nhiệm đối ngoại và Lan – designer senior. Lan về thâm niên hơn Vy, tính cách thẳng thắn, đôi khi lạnh lùng. Ngày Vy mới vào, Lan từng giúp cô chỉnh màu, căn layout, cho vài mẹo phím tắt. Nhưng từ lúc ý tưởng Vy được Giám đốc Trần Minh gật đầu, giữa hai người như xuất hiện một lớp kính mỏng khó nhìn thấy nhưng chạm vào thì đau rát.
Sáng nay, Lan bước đến bàn Vy, đặt phịch một sấp giấy:
“Concept ‘Tinh giản – Sang trọng’ em được khách gật rồi thì làm tiếp đi. Nhưng nhớ là bộ guideline màu chị đã ban hành. Đừng phiêu quá.”
Vy mỉm cười:
“Em sẽ bám guideline. Em chỉ tinh chỉnh tỷ lệ và nhịp nhấn thôi.”
Lan nhướn mày, cười nhạt:
“Ừ, bám là được.”
Chị Mai đi qua, dừng lại bên hai người:
“Chiều nay họp duyệt nội bộ bản cuối. Sáng mai mười giờ ta qua bên đối tác. À, Trần Minh nhắn: bên họ muốn thêm mockup billboard ngoài trời. Ai ôm được?”
Vy giơ tay:
“Để em.”
Lan im lặng. Ánh nhìn lướt qua Vy rất nhanh, rồi cô quay về bàn, đeo tai nghe.
Từ tám giờ đến mười một giờ, Vy gần như không rời mắt khỏi màn hình. Cô dựng bố cục billboard theo tỉ lệ 12x4m – nền tối sâu, một dải ánh sáng như vệt sao quét ngang, giữ chủ đề “tối giản mà sang”. Dòng tagline Quân viết bám theo: “Ít hơn – Sâu hơn.” Cặp chữ ngắn, lực, đặt lệch trái, để khoảng thở lớn bên phải cho hình chủ đạo. Vy thử vài cách đặt logo: góc phải dưới, rồi góc trái dưới, thử cả dạng logo nằm ngang và dọc. Mỗi lần chuyển vị trí, cô so sánh độ cân bằng thị giác bằng mắt và bằng thước lưới.
Quân kéo ghế tới, đặt ly trà sữa lên bàn Vy:
“Cứu tinh nhiều đêm trắng cần đường nè. Concept ổn đó. Nhưng billboard xa, chữ phải đậm hơn một nhịp.”
Vy gật:
“Đúng, em đang tăng tracking và weight.”
Quân chống cằm nhìn màn hình:
“Lạ thật, hồi trước Lan cũng thích tối giản. Mà có vẻ gần đây… hơi căng với em.”
Vy cười nhẹ:
“Căng đâu. Chắc do tiến độ gấp.”
Quân thở ra:
“Ừ, mong là vậy.”
Mười một giờ rưỡi, mọi người vào phòng họp nhỏ. Trên màn chiếu là phiên bản cuối của TVC storyboard, banner web, social carousel và mockup billboard. Chị Mai mở đầu:
“Được rồi, team. Hôm nay duyệt nội bộ. Nếu ổn, chiều tinh sửa kỹ thuật, sáng mai qua đối tác. Lan, em góp ý trước đi.”
Lan khoanh tay, nhìn đăm chiêu:
“Tổng thể sạch. Nhưng vẫn có cảm giác… hơi ‘trẻ’ so với đối tượng khách hàng cao cấp. Billboard hiện đại thì ok, nhưng visual social có một số frame dùng gradient mượt quá, dễ rơi vào style đại trà. Với lại, tagline ‘Ít hơn – Sâu hơn’ nghe hay nhưng thiếu định vị sản phẩm. Nên có một subline.”
Quân phản biện:
“Subline sẽ đưa vào caption. Trên visual để thở.”
Lan nghiêng đầu:
“Vậy caption phải thật đắt, chứ không sẽ rơi vào sáo.”
Chị Mai nhìn Vy:
“Phần màu sắc?”
Vy mở bảng màu:
“Em dựa trên palette mà Lan ban hành. Chỉ thay đổi tỉ lệ sử dụng: tông charcoal 70%, vàng kim 10% để nhấn, còn lại là khoảng trắng và xám vừa. Với audience cao cấp, ít vàng kim sẽ tinh tế hơn.”
Lan nhìn kỹ bản swatch, khựng lại nửa giây:
“Ừ… tỉ lệ này ổn hơn bản trước.”
Chị Mai gật đầu:
“Ok. Nếu không ai có thêm điểm lớn, chốt line. Chiều gửi file sang bộ phận in test.”
Cuộc họp kết thúc, mọi người tản ra. Vy thu dọn laptop, thở phào. Cô không trông chờ lời khen, cô chỉ cần dự án trôi qua an toàn.
Chiều đổ mưa. Những hạt nước đập vào kính, xé thành vệt dài. Văn phòng bỗng ấm rực bởi đèn vàng. Bên ngoài tối sầm như hoàng hôn đến sớm. Chị Mai đi ngang thì nhận cuộc gọi, giọng hạ thấp:
“Vâng, tổng ngân sách đã thống nhất ở bản dự toán cuối… Dạ, để em kiểm tra lại.”
Cúp máy, chị quay sang Vy:
“Bên đối tác phụ trách tài chính vừa bảo họ nhận được… hai bản báo giá khác nhau từ phía mình. Một cái là bản chốt tuần trước, một cái cao hơn 7% gửi sáng nay.”
Vy tròn mắt:
“Hở? Bên mình đâu gửi lại?”
Chị Mai lắc đầu:
“Chị chưa gửi. IT đang kiểm tra hộp thư nhóm. Cũng có thể là lỗi chuyển tiếp.”
Quân xuất hiện, chau mày:
“Chết, nếu đối tác nghi ngờ, họ sẽ kiểm ‘trust’ liền.”
Chị Mai nhanh chóng xử lý:
“Không sao, chị gọi lại để xác nhận bản hợp lệ. Cả nhà cứ tập trung hoàn thiện file.”
Nhưng một vết nứt mảnh đã rạn trên tấm kính niềm tin.
Gần sáu giờ, văn phòng thưa người. Lan khoác túi, ghé qua bàn Vy:
“Chị về trước. Em nhớ khóa file server, đừng để lẫn phiên bản.”
Vy cười:
“Vâng.”
Lan đi rồi, Vy tiếp tục kiểm tra từng layer. Khi cô mở lại folder server để đồng bộ, một file lạ đập vào mắt cô: “BILLBOARD_FINAL_V3_REALFINAL.psd” – kiểu tên file ai cũng biết là nguy hiểm. Vy không nhớ đã tạo V3. Cô click xem. Bên trong, logo bị kéo to quá mức, vàng kim chiếm đến 30%, tagline bị đổi thành: “Ít là sang.” Nhẹt nhẽo và thô.
Tim Vy thắt lại. Ai đã đụng vào? Cô vội mở log chỉnh sửa của server. Lúc 17:38, người sửa gần nhất: lan.n. Vy sững trong vài giây, bàn tay lạnh đi. Cô thoát file, mở group chat nội bộ: “Đừng dùng V3, giữ V2. Có can thiệp không xác định.” Cô không dám quy chụp. Nhưng mùi nguy hiểm đã bốc.
Cửa văn phòng mở, tiếng bước chân quen: chị Mai và—Trần Minh. Anh đứng ở ngưỡng cửa, áo sơ mi sẫm, mưa vương ướt một bên vai. Ánh sáng hành lang đổ sau lưng khiến anh như một mảng tối ấm áp tiến vào phòng.
Chị Mai cười xã giao:
“Xin lỗi Vy, anh Minh qua trao đổi vài mục bổ sung. Em còn ở đây tốt quá.”
Trần Minh nhìn lướt quanh, dừng ở màn hình Vy:
“Phiên bản billboard?”
Vy bình tĩnh:
“V2. Em đang khóa các thông số cuối.”
Anh gật. Ánh mắt anh vô tình lướt thấy file V3. Anh nheo mắt:
“V3 là gì?”
Vy chọn cách thẳng thắn:
“Em không tạo. Log server ghi người sửa là… Lan. Có thể chị ấy thử phương án.”
Chị Mai nhìn qua, khẽ siết tay:
“Để chị gọi Lan xác nhận.”
Điện thoại đổ chuông, không ai bắt. Chị Mai nhắn tin, dấu đã xem hiện lên, nhưng không phản hồi. Một làn không khí lặng đọng.
Trần Minh chậm rãi nói:
“Ngày mai mười giờ phải chốt trước ban điều hành. Tôi không muốn trong phòng họp có hai phiên bản tranh nhau.”
Vy nhìn thẳng vào anh:
“Anh yên tâm. Em chịu trách nhiệm khóa V2, xoá V3 khỏi pipeline. Và em sẽ in test ngay tối nay.”
Ánh mắt họ chạm nhau. Một nhịp tin tưởng vô hình truyền qua.
Bảy giờ tối, văn phòng gần như trống. Vy đóng gói file, chạy xuống tầng trệt tới xưởng in test của tòa nhà. Máy in khổ lớn gầm lên, nuốt từng cuộn giấy, trả ra những bề mặt mịn màng với mảng màu sâu như nhung. Vy cúi xuống kiểm tra sắc độ dưới ánh đèn tiêu chuẩn: charcoal đủ sâu, vàng kim vừa chạm, chữ ở khoảng cách ba mét vẫn nổi khối. Cô mỉm cười.
Khi trở lại thang máy, điện chợt chập chờn. Một tiếng tạch khô vang, toàn bộ hành lang tối sầm. Thang máy dừng giữa tầng. Bảng điều khiển nhấp nháy, rồi tắt phụt. Vy thấy bụng mình rơi xuống một khoảng trống. Cô bấm nút khẩn cấp, hệ thống trả lời bằng giọng máy: “Sự cố điện khu vực. Xin chờ.”
Trong không gian khép lại, hơi lạnh của máy điều hoà tắt dần, chỉ còn mùi giấy in và mùi kim loại. Vy hít sâu, giữ bình tĩnh.
Tiếng bước chân ngoài hành lang. Ánh sáng đèn pin lia qua khe cửa. Một giọng nam trầm:
“Cô bên trong à?”
Vy sững:
“Giám đốc… Trần Minh?”
“Ừ.” Anh gõ nhẹ vào cửa:
“Điện toàn tòa vừa nhảy aptomat. Bảo vệ đang khởi động lại. Cô ổn chứ?”
“Em ổn.”
“Cô ngồi xuống cho đỡ mỏi. Mất chừng mười phút.”
Trong lớp cửa thép, Vy bỗng thấy yên hơn. Một lúc sau, giọng anh lại vang:
“Cô quen bị kẹt trong những hộp kính chưa? Thành phố này toàn hộp kính.”
Vy bật cười nho nhỏ:
“Chưa. Nhưng chắc rồi sẽ quen.”
Anh hỏi:
“Tại sao lại chọn quảng cáo?”
Vy dựa lưng, trả lời chậm rãi:
“Vì em muốn kể một câu chuyện bằng những thứ rất ít. Một hình, một câu, một màu. Em từng nghĩ mình nhiều lời, nhưng càng lớn càng thấy… ít thôi thì sâu hơn.”
Ngoài kia, anh im lặng. Rồi:
“Cũng giống tôi. Càng nói ít, người ta càng hỏi nhiều.”
“Thế anh… có mệt không?”
Đèn bỗng bật trở lại, thang máy rùng mình, bảng số sáng lên. Cửa mở. Trần Minh đứng ngay trước mặt, tay cầm chiếc đèn pin nhỏ, mưa còn đọng trên tóc. Ánh nhìn họ gặp nhau trong vạt sáng trở lại. Anh khẽ nhếch môi:
“Có. Nhưng quen rồi.”
Hai người đi bộ dọc hành lang, ánh đèn trắng trở lại lạnh và phẳng. Đến cửa sổ, họ dừng lại. Bên dưới, phố ướt mưa lấp lánh, xe cộ như dòng sao trôi. Tấm kính lớn phản chiếu hình họ – hai bóng dáng đứng song song, giữa vô vàn bóng khác lướt qua.
Trần Minh chậm rãi:
“Tôi gặp rất nhiều người. Ai cũng muốn chiếm sóng, muốn nói to. Nhưng những thứ dễ gây tiếng ồn thường khó để lại chiều sâu. Cô… không ồn ào, nhưng bền.”
Vy nghiêng đầu:
“Là lời khen hả anh?”
“Là nhận xét.” Anh dừng một nhịp. “Và là khen.”
Cô không giấu được nụ cười.
Điện thoại Vy rung. Là tin nhắn từ một số lạ, kèm đường link: “Xem thử đi. Hình như concept của tụi mày bị leak rồi.” Tim Vy khựng. Cô mở link – một group kín trong giới agency đã đăng hình chụp màn hình BILLBOARD_FINAL_V3_REALFINAL kèm bình luận mỉa mai: “Sang trọng kiểu 2015?”
Mặt Vy lạnh băng. Ai đã tung? Nếu đối tác nhìn thấy, niềm tin sẽ sứt mẻ.
Trần Minh thấy sắc mặt cô đổi, hỏi:
“Có chuyện gì?”
Vy đưa màn hình cho anh. Anh nhìn lướt qua, mắt tối lại.
“Đây không phải phiên bản đã thống nhất.”
“Vâng. Em đã khoá V2. Nhưng nếu truyền thông nội bộ rò rỉ, ngày mai sẽ khó.”
Anh bấm gọi cho ai đó, giọng hạ thấp:
“Kiểm tra ngay các nhóm kín, tìm nguồn. Tôi cần danh sách tài khoản liên kết với tòa nhà trong 24 giờ qua. Và nhờ PR chuẩn bị statement: xác nhận hình trên mạng là draft thử nghiệm, không phải bản được duyệt.”
Cúp máy, anh quay sang:
“Cô về nghỉ đi. Phần của cô là khóa kỹ thuật và bản in test. Việc dập leak để tôi.”
Vy nhìn anh, giữa vệt sáng mưa và kính, có cái gì đó vững như cột chống.
“Cảm ơn anh.”