Vy về đến phòng trọ, người ướt lạnh nhưng tâm trí vẫn nóng. Cô pha một ly trà gừng, mở laptop, lần lượt rà lại tất cả quyền truy cập folder. Bất chợt, một thông báo hiện lên từ hệ thống: User lan.n đã tải xuống file V3 lúc 17:40.
Tim cô chùng xuống. Cô không muốn tin. Lan có lý do gì? Đố kỵ? Hay ai đó mượn máy Lan? Vy nhớ lại nụ cười nhạt ban sáng, câu “Đừng phiêu quá”. Mọi mảnh vụn ghép lại, hiện lên một phác thảo xấu xí. Cô tắt màn hình, xoa trán. Đừng vội kết luận. Sáng mai hỏi thẳng.
Điện thoại rung. Tin nhắn từ số không lưu:
“Ngủ đi. Vụ leak sẽ được xử lý. Mai gặp.”
Không ký tên. Nhưng cô biết là ai.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Thành phố vẫn sáng như ban ngày. Một ngày nào đó, liệu mình có thôi thấy mình nhỏ bé? – cô nghĩ – Hay chính vì nhỏ bé, mình mới nhìn thấy những thứ lớn lao hơn?
Cô kéo chăn, nhắm mắt. Giữa giấc mơ chập chờn, cô thấy mình đứng giữa quảng trường, những tấm billboard khổng lồ bật sáng đồng loạt. Trên đó, duy nhất một câu chữ: “Ít hơn – Sâu hơn.” Dưới chân, dòng người đi qua, không ai nhìn lên, nhưng trái tim cô đập bình ổn. Đủ.
Sáng hôm sau, bảy giờ ba mươi, Vy đã có mặt. Lan vào sau, môi đỏ sẫm, tóc búi gọn. Cô đặt túi, mở máy. Vy bước tới, giữ giọng nhẹ nhàng:
“Chị Lan, tối qua em thấy có file V3 do user của chị lưu lúc 17:40. Em sợ bị nhầm pipeline, vì V3 bị leak ra ngoài. Mình kiểm tra lại nhé?”
Lan dừng tay trên bàn phím, mắt khựng lại một giây, rồi bình thản:
“Chị thử phương án thêm vàng kim. Chị gửi cho… một người bạn trong nhóm test taste. Không ngờ bị chụp màn hình tung lên. Xin lỗi, chị chủ quan.”
Vy đứng im. Một cảm giác vừa thất vọng vừa buốt chạy dọc gáy.
“Chị biết quy tắc bảo mật mà.”
Lan ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Vy:
“Chị biết. Và chị sai. Nhưng… em cũng nên hiểu: không phải ai cũng chấp nhận một người mới được ‘gật’ quá nhanh.”
Vy thở ra, gật đầu:
“Em hiểu.” Cô nói rất chậm. “Nhưng từ ‘hiểu’ đến ‘chấp nhận’ là hai việc khác nhau.”
Trong khoảnh khắc, ánh nhìn hai người như va vào nhau qua một tấm kính nứt. Chị Mai bước vào, không khí lập tức rút lạnh.
“Cả nhà vào phòng họp. Ta đi đối tác trong mười lăm phút.” Chị nhìn Lan, giọng nghiêm: “Vụ leak chị đã nắm. Sẽ làm việc sau.”
Lan mím môi, gật nhẹ.
Phòng họp đối tác ở tầng 20, một mặt là kính, mở ra bầu trời rộng. Trần Minh đã ở đó, cùng hai quản lý bộ phận và một đại diện PR. Không khí căng vừa đủ. Chị Mai mở thuyết trình, Vy điều khiển slide. Bản V2 xuất hiện mượt mà, từng khung hình đặt vào không gian sang trọng của phòng họp như “đúng chỗ”.
Trần Minh gần như không biểu cảm. Đến cuối, anh đặt tay lên bàn:
“Chúng tôi chốt V2. Vụ leak: đã phát đi thông cáo đối tác nội bộ ‘ảnh draft bị chia sẻ nhầm, không phản ánh định hướng chính thức’. Phía chúng tôi yêu cầu phía agency rà soát quy trình bảo mật, gửi báo cáo trong ba ngày.”
Chị Mai đáp dứt khoát:
“Chúng tôi nhận trách nhiệm. Báo cáo sẽ đúng hạn.”
Trần Minh gật, mắt liếc qua Vy một thoáng – ánh nhìn ngắn thôi nhưng ấm, như đặt một viên đá vào móng nền vừa rung chấn.
Cuộc họp kết thúc. Mọi người lần lượt đứng dậy. Lan đi sau cùng, lặng im. Khi cô lướt ngang Vy, bàn tay vô thức siết quai túi. Vy không mở lời. Đây không phải lúc cho một cuộc đối thoại. Mọi thứ cần thời gian và những con số trong báo cáo để nói.
Trần Minh đứng cạnh cửa kính, nhìn xuống thành phố. Vy đến gần, dừng cách anh một sải tay. Anh không quay lại, nhưng giọng vang đều:
“Điều rối rắm nhất trong một tấm kính là vết nứt nhỏ, không phải cú đập lớn. Vì người ta thường bỏ qua.”
Vy đáp, nhẹ như gió:
“Em sẽ không bỏ qua. Nhưng em cũng sẽ không đập vỡ cả tấm kính.”
Anh nghiêng đầu, khóe môi nhích lên:
“Đó là câu trả lời tôi mong.”
Anh đưa cho cô một tập giấy mỏng: lịch trình sản xuất, các mốc review, danh sách liên hệ.
“Cô giữ. Chúng ta vào giai đoạn chạy thật.”
“Vâng.”
Khi Vy quay đi, tiếng anh gọi khẽ:
“Hạ Vy.”
Cô dừng.
“Đêm qua… cô đã bình tĩnh hơn tôi tưởng.”
Vy cười, không nhìn thẳng, mắt dõi ra đại lộ:
“Trong thành phố này, bình tĩnh là thứ rẻ nhất nếu nó giả vờ. Nhưng là thứ đắt nhất khi nó thật.”
Anh im một nhịp dài, rồi gật:
“Gặp lại ở buổi review đầu.”
Buổi trưa, cả team trở về công ty. Không ai nhắc chuyện cũ. Chị Mai gửi email toàn công ty về quy trình bảo mật mới: tất cả file đưa vào pipeline phải qua cổng kiểm soát, cấm gửi draft ra ngoài dù là “bạn test taste”. Lan reply một dòng: “Đã đọc.”
Chiều, khi Vy đi ngang pantry, Lan đang đứng một mình bên cửa sổ. Tiếng mưa trở lại, hạt nhỏ, dày. Vy định bỏ qua, rồi dừng. Cô mở tủ, rót hai cốc trà nóng, mang một cốc đến để cạnh Lan.
“Cảm ơn.” Lan nói khẽ.
Vy nhìn mưa:
“Em không muốn đối đầu. Em chỉ muốn làm đúng việc.”
Lan thở dài:
“Chị biết. Có lúc người ta ghét em không vì em sai, mà vì em đúng quá sớm. Chị… lỡ tay. Lần này coi như chị chịu.”
Vy gật:
“Không ai hoàn hảo. Em cũng sai nhiều. Nhưng lần sau, trước khi thử, mình thử trong phòng này trước.”
Lan quay sang, cười mệt:
“Deal.”
Trong cốc, hơi trà bốc lên, mờ một quãng kính. Vết nứt như được vá bằng lớp sương vô hình.
Tối, Vy rời công ty muộn. Cô đi bộ dọc phố, chiếc ô trong suốt che mái đầu, đèn đường bẻ những giọt mưa thành hạt thủy tinh. Tin nhắn đến:
“Ngày mai 8:30, tôi ở studio kiểm màu. Nếu cô rảnh, ghé.” – số không lưu.
Vy đáp:
“Em ghé.”
Ba chữ gọn, nhưng giữa chúng là một lối mòn nhỏ đang mở thành con đường. Con đường của những bước chân song song – không chạm quá gần, không xa quá lạnh – đủ để khi nhìn lại, người ta thấy mình đã đi qua rất nhiều ánh đèn mà không lạc.
Cô ngước lên. Trên cao, bầu trời đục một màu bạc. Phố vẫn đông. Người vẫn nhiều. Nhưng ở đâu đó trong đám đông ấy, có một ánh mắt từng đứng trước cửa thang máy chờ cô, một bàn tay từng gõ nhẹ vào lớp thép lạnh, một giọng nói trầm từng bảo: “Ngồi xuống, sẽ ổn.”
Vy mỉm cười. Cô thấy lòng mình bình. Và sâu. Như tagline mà cô đã chọn.