Sáng hôm sau, thành phố sáng bừng sau cơn mưa đêm. Không khí trong lành hiếm hoi làm Vy thấy nhẹ nhõm phần nào, nhưng ký ức về vụ leak vẫn ám ảnh. Trong lòng cô còn lẫn lộn cảm xúc: vừa thất vọng vì Lan, vừa bất an vì sự tin tưởng của đối tác đang treo lơ lửng trên sợi dây mỏng manh.
Cô đến công ty sớm, mở máy, kiểm tra lại toàn bộ dữ liệu. File V2 đã khóa, mọi quyền truy cập được ghi rõ. Nhưng Vy biết, một vết nứt niềm tin thì khó hàn gắn như chưa từng có.
Cuộc gặp bất ngờ
Khoảng tám giờ rưỡi, Vy nhận được tin nhắn từ số lạ – quen thuộc:
“Ghé studio tầng 18. Tôi đang ở đây.”
Cô cầm máy, chần chừ. Hôm qua, anh từng nhắc, và cô đã đồng ý. Vy khoác áo, cầm sổ tay, xuống thang máy.
Studio tầng 18 là không gian mở, ánh sáng trắng, tường treo hàng loạt màn hình cỡ lớn để kiểm màu và test visual. Khi bước vào, Vy thấy Trần Minh đã đứng đó, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chằm chằm vào bản in phóng to treo trên tường.
“Anh đến sớm vậy?” – Vy cất giọng, hơi ngập ngừng.
Anh không quay lại, chỉ gật nhẹ:
“Muốn xem lại bằng mắt thường. Màn hình nhiều khi lừa mắt.”
Vy tiến lại gần, đứng song song. Trên bức tường trắng, billboard “Ít hơn – Sâu hơn” trải dài, những khối màu trầm, ánh sáng vàng kim nhấn ở một góc. Từ xa nhìn lại, nó tĩnh lặng nhưng dứt khoát, như một lời khẳng định.
“Đẹp.” – Vy thốt ra, gần như vô thức.
Lần này, Trần Minh quay sang. Ánh mắt anh chạm vào mắt cô, sâu và khó đoán.
“Đẹp. Nhưng chưa đủ. Đẹp chỉ khiến người ta ngắm. Chúng ta cần khiến họ dừng lại.”
Vy lặng người. Cô biết anh nói đúng. Quảng cáo không chỉ để nhìn, nó phải làm người ta nhớ.
“Em sẽ thử thêm một nhịp phá cách. Nhưng…” – cô do dự – “Liệu đối tác có chấp nhận không?”
Anh nheo mắt, ánh nhìn như một vết cắt:
“Người ta trả tiền để nghe sự khác biệt. Cô làm đi.”
Vy khẽ gật, tim đập nhanh. Trong lời anh, có một niềm tin đặt vào cô – dù ngắn ngủi, nhưng rõ ràng.
Căng thẳng ngầm
Trưa, trong văn phòng, không khí trở nên nặng nề. Sau sự cố leak, mọi người dè chừng nhau hơn. Lan im lặng bất thường, chỉ tập trung vào màn hình. Quân thì ra sức pha trò, nhưng chẳng ai hưởng ứng nhiều.
Chị Mai triệu tập cả nhóm:
“Ngày mai ta phải trình bản hoàn chỉnh. Không còn chỗ cho sai sót. Vy, em chuẩn bị thêm một concept phụ, theo hướng anh Minh gợi ý. Quân hỗ trợ tagline. Lan, em vẫn phụ trách kiểm màu và dàn layout.”
Lan thoáng nhìn Vy, ánh mắt khó lường. Vy cúi đầu:
“Vâng.”
Buổi chiều, khi Vy mở folder chung, cô thấy Lan đã để sẵn một loạt guideline chi tiết. Gọn gàng, không sai sót. Như một cách chuộc lỗi thầm lặng. Vy nhìn màn hình, rồi mím môi, thở dài. Có lẽ không nên đẩy xa thêm nữa.
Đêm khuya làm việc
Đêm đó, Vy ở lại muộn. Văn phòng chỉ còn ánh đèn vàng nhạt và tiếng gõ phím. Cô mở thêm concept phụ: một tấm billboard với khoảng trắng nhiều hơn, logo lùi nhỏ, tagline đặt nghiêng, như một dòng chữ trên nền trống rỗng. Ý tưởng táo bạo – có thể bị chê nhạt, nhưng cũng có thể tạo điểm nhấn khác biệt.
Cô gửi file thử cho Quân. Ít phút sau, Quân gọi:
“Liều đấy. Nhưng anh thích. Chỉ có điều… liệu giám đốc của em có dám liều cùng không?”
Vy khẽ cười:
“Không biết. Nhưng nếu không thử, em sẽ hối hận.”
Cúp máy, cô dựa lưng vào ghế, mắt nhìn thành phố ngoài kia. Đèn đường lấp lánh như hàng ngàn ánh mắt. Giữa phố đông người, mình muốn để lại một dấu ấn – dù chỉ nhỏ thôi.
Khoảnh khắc riêng
Khi Vy chuẩn bị về, tiếng cửa mở. Trần Minh bước vào, không báo trước. Anh đi thẳng đến chỗ cô, nhìn màn hình.
“Đây là… concept phụ?” – anh hỏi, giọng trầm.
“Vâng.” – Vy đáp, hơi lo.
Anh im lặng một lúc lâu, mắt dán vào tấm billboard trắng với dòng chữ nhỏ nghiêng. Rồi bất ngờ, anh mỉm cười rất khẽ.
“Dám bỏ trống. Tốt. Trống nhiều khi vang hơn đầy.”
Tim Vy run lên. Lời khen ngắn ngủi, nhưng đủ để cô thấy nỗ lực của mình không vô nghĩa.
Anh quay đi, nhưng rồi dừng lại:
“Mai trình cả hai. Tôi muốn họ phải chọn, không phải chấp nhận.”
“Vâng.”
Khi cánh cửa đóng lại, Vy ngồi thừ ra. Giữa muôn vàn áp lực, chỉ cần một ánh nhìn ấy thôi, cô thấy mọi thứ đáng giá.
Niềm tin bị thử thách
Sáng hôm sau, buổi trình bày bắt đầu. Cả phòng họp đông kín, không chỉ có Trần Minh mà còn nhiều quản lý cấp cao. Vy run nhưng cố giấu.
Cô trình bày concept V2 đầu tiên – an toàn, tinh tế. Mọi người gật gù. Rồi đến concept phụ. Khi tấm billboard trắng hiện ra, cả phòng xôn xao. Có người nhíu mày, có người gật đầu thích thú.
Một vị quản lý hỏi:
“Cô nghĩ vì sao lại hiệu quả?”
Vy hít sâu, đáp:
“Vì giữa phố xá rực rỡ, đôi khi sự im lặng là cách khiến người ta dừng lại. Khi mọi billboard đều cố hét thật to, thì một billboard chỉ thì thầm sẽ khiến người ta tò mò.”
Cả phòng im lặng vài giây. Rồi, bất ngờ, Trần Minh cất tiếng:
“Đúng. Tôi chọn concept này.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về anh. Vị quản lý kia thoáng do dự, nhưng rồi gật:
“Được. Chúng ta thử.”
Tim Vy như rơi khỏi lồng ngực. Cô không ngờ anh lại ủng hộ mạnh mẽ đến vậy.
Sau buổi họp
Khi mọi người ra về, Vy còn ngồi lại, sắp xếp giấy tờ. Trần Minh đi ngang, khẽ dừng.
“Cô đã khiến họ phải nhìn. Tốt lắm.”
Vy ngẩng đầu, nhìn anh.
“Cảm ơn anh… vì đã tin.”
Anh lắc đầu:
“Tôi không tin ai tuyệt đối. Tôi chỉ tin kết quả. Nhưng hôm nay, cô đã cho tôi lý do để tiếp tục thử.”
Nói rồi, anh rời đi. Vy ngồi lặng, nụ cười mơ hồ trên môi.
Giữa thành phố đầy rẫy hoài nghi và thử thách, một niềm tin nhỏ bé vừa được gieo. Có thể mong manh, có thể dễ vỡ, nhưng là khởi đầu cho một điều gì đó lớn hơn.