Buổi chiều hôm đó, sau buổi họp căng thẳng, cả công ty như thở phào. Dự án đã đi vào giai đoạn chạy thật, và mọi thứ dường như ổn định trở lại. Vy ngồi ở bàn làm việc, mắt vẫn dõi theo những slide vừa được chốt. Cảm giác lâng lâng xen lẫn chút bàng hoàng. Cô chưa từng nghĩ ý tưởng táo bạo của mình lại được chọn.
Trong lòng, Vy biết rõ: nếu không có Trần Minh đứng ra ủng hộ, chắc chắn mọi người sẽ chọn phương án an toàn. Ý nghĩ ấy khiến tim cô chợt ấm, dù lý trí liên tục nhắc rằng anh ta là sếp của đối tác, còn mình chỉ là một nhân viên nhỏ bé.
Buổi gặp gỡ không ngờ
Tan ca, Vy ra khỏi tòa nhà, định bắt xe về. Bất ngờ, chiếc xe đen quen thuộc đỗ ngay trước mặt. Kính xe hạ xuống, giọng Trần Minh vang lên:
“Lên đi. Tôi tiện đường.”
Vy ngập ngừng:
“Không cần đâu, em có thể tự—”
Anh cắt ngang, giọng chắc nịch:
“Lên.”
Cô khẽ thở dài, mở cửa bước vào. Không gian trong xe thoang thoảng mùi gỗ quen thuộc. Ngoài kia, dòng người đông đúc, nhưng trong xe chỉ còn tiếng động cơ êm dịu.
Anh liếc sang:
“Hôm nay cô làm tốt. Dám chọn con đường khó.”
Vy khẽ mỉm cười:
“Nhưng nếu thất bại thì sao?”
“Thất bại vẫn tốt hơn không dám thử.” – Anh đáp, ánh mắt nhìn thẳng con đường phía trước.
Vy im lặng. Trong câu nói đó, cô nghe thấy cả một phần con người anh – lạnh lùng nhưng không hề hèn nhát.
Bữa tối lạ lùng
Xe dừng trước một nhà hàng nhỏ nằm khuất trong con phố yên tĩnh. Không sang trọng, không ồn ào, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp hắt qua khung cửa kính.
“Ăn tối đã. Cả ngày cô chưa ăn gì tử tế.” – Trần Minh nói, không chờ cô từ chối, đã mở cửa bước vào.
Vy đành đi theo. Không gian giản dị khiến cô thấy bất ngờ. Một người đàn ông thành đạt như anh, lẽ ra sẽ chọn nơi đắt đỏ, nhưng ở đây chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ và mùi phở bốc khói nghi ngút.
“Quán này tôi hay ăn khi còn là nhân viên bình thường.” – Anh nói, giọng chậm. “Có những thứ càng đơn giản, càng khó thay thế.”
Vy nhìn anh, đôi mắt bỗng dịu lại. Giữa dáng vẻ lạnh lùng thường ngày, có một Trần Minh rất khác: gần gũi, thậm chí có chút hoài niệm.
Họ ăn trong yên lặng, nhưng không gượng gạo. Mỗi tiếng thìa chạm vào bát vang lên như nhịp nền cho một sự tĩnh lặng lạ thường.
Lời nói thật lòng
Sau bữa ăn, khi bước ra ngoài, trời đã lắc rắc mưa nhỏ. Anh che ô, bước song song với cô.
“Cô rời quê lên thành phố để làm quảng cáo?” – Anh hỏi.
“Vâng. Nhiều người bảo tôi dại. Ở quê, tôi đã có việc ổn định. Nhưng tôi muốn thử. Thành phố này… dẫu khắc nghiệt, nhưng cũng là nơi cho tôi cơ hội viết một câu chuyện khác.”
Anh dừng lại, nhìn cô:
“Và cô tin mình sẽ làm được?”
Vy ngẩng đầu, mưa lấm tấm trên tóc, ánh mắt kiên định:
“Em không biết. Nhưng ít nhất, em sẽ không hối hận.”
Anh khẽ gật, đôi môi thoáng một nụ cười hiếm hoi:
“Tốt. Tôi ghét nhất là những người sống mà chỉ nghĩ đến an toàn.”
Khoảnh khắc ấy, giữa mưa và ánh đèn đường, hai người im lặng. Không cần lời, nhưng Vy biết, một sợi dây vô hình nào đó đã hình thành.
Trở lại thực tại
Khi xe dừng trước chung cư nhỏ, Vy mở cửa bước xuống. Cô khẽ cúi đầu:
“Cảm ơn anh… vì bữa tối.”
Anh chỉ gật nhẹ:
“Ngủ sớm. Mai còn nhiều việc.”
Cửa xe đóng lại, chiếc xe đen dần hòa vào dòng người. Vy đứng đó, ôm túi, tim khẽ run. Cảm giác này – vừa xa lạ, vừa quen thuộc – khiến cô bối rối.
Cô tự nhủ: “Không được nghĩ nhiều. Anh ấy là đối tác. Là giám đốc. Còn mình… chỉ là một nhân viên bình thường.” Nhưng trong lòng, một góc nhỏ vẫn rạo rực niềm vui khó kìm.
Trong bóng tối
Đêm hôm đó, Vy ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố. Điện thoại rung – một tin nhắn từ số không tên:
“Ngày mai 7h30, có buổi họp bổ sung. Nhớ chuẩn bị thêm slide minh chứng cho concept phụ.”
Cô khẽ cười. Anh không bao giờ nói vòng vo. Ngắn gọn, dứt khoát, nhưng lại đủ để khiến người nhận thấy mình quan trọng.
Vy đặt máy xuống, ngả người ra ghế. Giữa phố đông người, có ai đó vẫn đang dõi theo. Và cô, dù biết không nên, vẫn không ngăn được trái tim rung động.