giữa phố đông người

Chương 8: Phố Dài, Tin Ngắn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng hôm sau, bảy giờ ba mươi, phòng họp nội bộ đã kín người. Mùi cà phê mới pha lẫn với mùi giấy in còn nóng. Trên tường kính, những ghi chú dán vàng chằng chịt như một tấm bản đồ dẫn đường. Hạ Vy đặt laptop xuống, mở slide bổ sung cho concept phụ – tấm billboard “im lặng biết nói”.

Chị Mai khẽ gõ tay lên bàn:

“Bắt đầu nhé. Hôm nay chúng ta review dữ liệu hỗ trợ: góc đường, tần suất mắt dừng, tỷ lệ ghi nhớ. Vy, em lên trước.”

Vy đứng dậy, giọng đều và chắc:

“Em tổng hợp ba nhóm số liệu:—thứ nhất, heatmap mắt dừng ở cung đường Nguyễn Thái Học giờ cao điểm;—thứ hai, thời gian tiếp xúc trung bình với vật thể tĩnh khi xung quanh nhiễu cao;—thứ ba, nghiên cứu hành vi ghi nhớ khi ngôn từ ít và khoảng trắng lớn. Kết quả cho thấy: giảm mật độ chữ 30% thì tỉ lệ dừng mắt tăng 18–22%.”

Cô bấm điều khiển, slide chuyển qua những khung ảnh chụp sắc nét: xe cộ như dòng sông thép, mảng trắng của billboard nổi lên như một vùng lặng trong bầu trời. Dưới cùng là con số tròn: +20.4%. Cả phòng xôn xao khẽ. Quân huýt sáo một tiếng cực nhỏ.

Lan ngồi đối diện, tay vẫn ôm laptop. Ánh mắt cô trượt qua màn hình rồi dừng ở Vy một thoáng. Chẳng còn gai góc như trước, chỉ còn thứ gì giống sự thừa nhận muộn màng.

Chị Mai gật:

“Được. Số liệu ổn. Chiều nay ta gửi sang bên đối tác.”

Vy ngồi xuống, thở ra nhẹ. Cô không nhìn sang nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt ai đó từ góc phòng—trầm, chắc, và không nói gì cả.

Cuộc họp với đối tác bắt đầu lúc chín giờ. Phòng họp tầng 20 mở ra một vùng trời hiền và xanh. Trần Minh bước vào sau cùng, áo sơ mi trắng, cà vạt xám graphite, giày đánh đến độ ánh đèn trượt qua như mảnh nước. Anh đặt tập hồ sơ xuống, ngồi thẳng lưng, đôi bàn tay đan vào nhau rất bình tĩnh.

Chị Mai trình bày. Vy chuyển slide nhịp nhàng, không thừa không thiếu. Đến phần kết, Trần Minh đột ngột hỏi:

“Nếu có mưa lớn, màn hình ẩm, ánh đèn phản xạ mạnh, concept im lặng của cô có còn ‘nói’ được không?”

Vy không chuẩn bị câu này, nhưng tiếng trả lời bật ra gần như tức thì:

“Còn. Vì phần ‘nói’ không nằm ở màu, mà ở nhịp thở. Khi mọi thứ nhoè đi, thứ sống sót là hình khối đơn và khoảng âm.”

Trong vài giây, im lặng như một sợi dây kéo căng. Rồi Trần Minh nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhích:

“Được.”

Buổi họp chốt lại bằng kế hoạch triển khai ngoài trời ở ba vị trí trọng điểm, thời gian treo trong hai tuần liên tiếp, kèm phương án backup nếu xảy ra sự cố kỹ thuật. Khi mọi người tản đi, Vy còn mải thu dây cáp. Trần Minh đứng gần cửa, không rời đi ngay. Anh gọi khẽ:

“Hạ Vy.”

Cô ngẩng lên.

“Chiều nay tôi ra hiện trường kiểm vị trí treo đầu tiên. Đi cùng không?”

Vy hơi khựng, rồi gật:

“Vâng.”

“Bốn giờ. Xuống sảnh.”

“Vâng.”

Giữa hai tiếng “vâng”, có một tiếng đập lòng ngực ai đó bỗng đổi nhịp.

Buổi chiều, trời gom mây. Ngã ba lớn nơi billboard sắp được treo đang ồn như bầy ong. Mùi nhựa đường nóng và khói xe quyện lại, cắn nhẹ vào sống mũi. Đội thi công dựng giàn, một chiếc cẩu đen như con hạc gập cổ, chờ nâng tấm bạt trắng khổng lồ lên trời.

Trần Minh đeo mũ bảo hộ, đưa cho Vy một chiếc khác:

“Cẩn thận. Gió chiều nay không ổn định.”

Vy đội mũ, cài chặt quai. Lần đầu cô đứng gần đến thế trước một công trình quảng cáo ngoài trời. Tất cả như phóng đại: kích thước, âm thanh, trách nhiệm. Tim cô vừa sợ vừa thích.

“Anh có hay ra hiện trường thế này không?” – cô hỏi.

“Có. Quyết định trong phòng họp chỉ là một nửa. Nửa còn lại nằm trên phố.” – ánh mắt anh nhìn thẳng lên khung sắt. “Và trên gương mặt người đi qua.”

Gió nhấc mép tấm bạt trắng, rít một tiếng ràn rạt. Cần cẩu nhích dần. Mảng trắng lớn dần chiếm bầu trời. Khi tấm bạt được căng gần hoàn chỉnh, một lớp mây xám trườn qua, nuốt ánh sáng. Đèn đường bật sớm, vàng ấm té xuống mặt đường một cách dễ dãi.

Vy lùi lại vài bước, nheo mắt. Mảng trắng không còn “trắng tinh” nữa, nó như một chiếc gương mờ, uống bóng đèn thành quầng. Trên đó, câu chữ “Ít hơn – Sâu hơn” nhỏ như một câu thì thầm cố tình.

Trần Minh đứng cạnh, tay che gió khỏi mắt, dõi nhìn.

“Cô thấy gì?”

Vy đáp nhỏ:

“Cần tăng 5% độ đậm chữ ở bản in thật. Còn lại… để gió nói.”

Anh quay sang, khóe mắt như có nếp cười:

“Để gió nói.” – anh nhắc lại, như thử âm vị của chính nó.

Một cơn gió bạt qua. Sợi tóc con rớt xuống trán Vy. Anh định đưa tay vén, nhưng dừng lại giữa không trung. Cũng may, vì cùng lúc đó, điện thoại anh rung lên.

Anh liếc màn hình, thoáng đổi sắc mặt. Tiếng nói trầm hạ xuống:

“Con nghe… Vâng, tối nay con sẽ ghé… Mẹ đừng lo.”

Đầu dây bên kia, giọng người phụ nữ già yếu, sóng điện thoại méo âm. Vy lùi ra một chút, giả vờ bận nhìn đội thi công. Khi anh cúp máy, cô hỏi rất khẽ:

“Bác gái ạ?”

“Ừ. Mẹ tôi… không khoẻ lắm.” – Anh nói mà mắt vẫn nhìn lên cao. “Bà hay lo, nhất là mỗi khi tôi lao vào việc.”

Vy mím môi. Im lặng như một cái ô rộng. Một lúc sau, cô nói:

“Nếu tối anh bận, em có thể ở lại kiểm thay.”

“Không cần.” – Anh lắc đầu. “Tôi ổn.”

Chữ “ổn” rơi nghe giòn như miếng thuỷ tinh, chạm phố vỡ nhẹ.

Bảy giờ tối, tấm billboard đã vào vị trí. Đội thi công thu dọn. Trời mưa lất phất—những hạt mưa nhỏ như tro, đậu lên tóc và vai người. Trần Minh nhìn mây, rồi quay sang:

“Ăn chút gì không? Ở đây có quán hủ tiếu gõ ngon.”

Vy tưởng đùa. Nhưng mười phút sau, họ ngồi trên hai chiếc ghế nhựa thấp, trước mặt là tô hủ tiếu nghi ngút khói, tiếng muôi gõ vào nồi lách cách. Đường ướt, đèn phản vào vũng nước thành những vì sao méo.

“Không ngờ… anh lại ăn ở đây.” – Vy cười.

“Tại sao?”

“Vì… nhìn anh như người chỉ ăn ở nơi có khăn trải bàn.”

“Khăn trải bàn chỉ có tác dụng lau đồ ăn sơ ý.” – Anh nói tỉnh queo. “No là no.”

Vy bật cười thành tiếng. Bên kia, cô bán hàng nhìn hai người, gật gù:

“Cặp đôi đẹp ghê.”

Vy đỏ mặt, định phân bua, nhưng Trần Minh chỉ gật đầu xã giao, không giải thích. Câu nói của bà cô bán hủ tiếu rơi vào mưa, tan ra, rồi đọng ở đâu đó trong tim Vy như một hạt đường chậm tan.

Ăn xong, họ đi dọc vỉa hè, mỗi người cầm một ly sắn dây nóng. Hơi ly cuộn lên, vẽ những vòng đục quanh đầu ngón tay. Trần Minh nói rất khẽ:

“Cô có sợ tin đồn không?”

Vy ngước nhìn:

“Về chuyện gì ạ?”

“Về… bất cứ chuyện gì.”

Cô nghĩ vài giây:

“Hồi mới lên thành phố, em sợ. Em sợ một câu nói có thể bẻ lệch đường đi của mình. Nhưng rồi em phát hiện, đường nào cũng có ngã rẽ. Sợ cũng rẽ, không sợ cũng rẽ. Vậy thì… em chọn nhìn thẳng mà đi.”

Anh im. Một cái gật gần như không thấy. Trong giây lát, phố xung quanh như lùi xa. Chỉ còn tiếng giày chạm mặt đường ướt, và tiếng tim ai đó đang học cách im lặng đúng chỗ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×