Tokyo vào mùa mưa luôn mang theo một vẻ đẹp buồn khó tả.
Không ồn ào như những cơn mưa nhiệt đới, cũng không nhẹ nhàng như sương mờ Kyoto — mưa Tokyo là một điệp khúc lặp lại giữa những toà nhà kính, phản chiếu ánh đèn neon, gợi cảm giác cô đơn đến lặng người.
Akiyama Mei bước ra khỏi ga Shibuya, che chiếc ô trong suốt. Hơi nước lạnh lẽo phả lên mặt cô, hòa vào mùi cà phê phảng phất từ quán góc phố. Mỗi lần mưa rơi, Tokyo như chậm lại, và lòng người cũng dường như nặng hơn.
Công ty Kurohara sáng nay vắng hơn thường lệ. Nhiều người đến muộn vì mưa, hành lang im ắng chỉ còn tiếng giày của Mei vang đều. Cô treo ô ở giá, chỉnh lại mái tóc ướt, rồi ngồi vào bàn làm việc – góc nhỏ cạnh cửa sổ, nơi có thể nhìn ra sông Meguro.
Một lát sau, tiếng bước chân trầm đều vang lên.
“Buổi sáng tốt lành.”
Giọng nói ấy trầm, ấm, và lạ lùng thay — dễ nhận ra giữa hàng trăm thanh âm khác.
Mei quay lại, thấy Kuroda Hayato đang đứng đó, áo vest sẫm màu hơi vương giọt mưa. Mái tóc anh hơi rối, cổ áo chưa kịp chỉnh lại, nhưng ánh mắt thì vẫn sáng và điềm tĩnh.
“Chào buổi sáng, giám… à, Kuroda-san.” – cô khẽ đáp, hơi lúng túng.
Anh thoáng mỉm cười. “Trông em mệt. Hôm qua lại thức khuya à?”
Câu hỏi làm cô hơi bất ngờ. Ít ai để ý đến chuyện riêng của cô ở công ty. “Em chỉ xem lại vài tài liệu cho chiến dịch mới thôi. Không sao đâu.”
Anh nhìn cô, một cái nhìn không quá lâu nhưng khiến cô thấy tim mình chệch một nhịp.
“Đừng để công việc nuốt mất em. Đôi khi, làm ít lại giúp ta sáng tạo hơn.”
Rồi anh đi thẳng về phòng, để lại hương nước hoa thoang thoảng — mùi gỗ trầm pha hổ phách, dịu và ấm, nhưng cũng mang chút gì đó xa cách.
Buổi sáng trôi qua trong chuỗi cuộc họp dày đặc. Dự án mới mà Mei phụ trách – quảng bá cho một thương hiệu nước hoa Nhật Bản sắp ra mắt – được xem là một trong những chiến dịch lớn nhất quý này.
Nhưng điều khiến cô căng thẳng không chỉ là deadline, mà là việc Kuroda trực tiếp giám sát nhóm cô.
Anh ngồi bên cạnh khi cô trình bày ý tưởng, đôi khi im lặng lắng nghe, đôi khi đặt câu hỏi khiến cả phòng im bặt.
“Cảm xúc là gì, nếu không phải là mùi hương của ký ức?” – anh nói, giọng đều nhưng ánh mắt xa xăm.
Câu ấy khiến cả nhóm trầm ngâm. Còn Mei thì… cảm thấy có gì đó trong tim mình rung lên – không chỉ vì câu nói, mà vì cách anh nói.
Buổi trưa, mưa vẫn chưa dứt.
Mei xuống quán cà phê dưới tầng hầm, định mua sandwich thì thấy Kuroda đang ngồi ở góc, laptop mở, tay cầm tách espresso. Anh ngẩng lên khi thấy cô.
“Ngồi cùng chứ?” – anh hỏi.
“Vâng…” – cô đáp, hơi ngập ngừng, rồi ngồi xuống đối diện.
Một khoảng im lặng ngắn. Âm nhạc nhẹ vang lên từ loa, giọng ca nữ trầm ấm hòa cùng tiếng mưa rơi ngoài cửa kính.
Kuroda khẽ đặt tách cà phê xuống. “Em làm ở Kurohara bao lâu rồi?”
“Ba năm. Em vào ngay sau khi tốt nghiệp.”
“Và vẫn chịu được áp lực ở đây?”
“Em quen rồi.” – Mei mỉm cười. “Kurohara như một guồng quay. Nếu đứng lại, mình sẽ bị cuốn trôi.”
Anh khẽ nghiêng đầu, nhìn cô thật lâu.
“Em nói như thể chính bản thân mình cũng đang chạy mà không biết để làm gì.”
Câu nói ấy chạm đến nơi sâu nhất trong lòng cô. Cô im lặng, không phản bác. Anh nói đúng – nhiều lúc, cô cũng chẳng hiểu vì sao mình cố gắng đến vậy. Có lẽ vì sợ trống rỗng.
Anh nhìn ra ngoài trời mưa, giọng thấp dần:
“Anh từng nghĩ, công việc có thể khiến người ta quên đi cô đơn. Nhưng thật ra, càng bận, khoảng trống ấy càng lớn.”
Mei ngẩng lên, lần đầu nhìn thẳng vào anh. Dưới ánh đèn vàng nhạt, gương mặt anh hiện rõ những đường nét cứng cỏi, nhưng trong mắt lại có một nỗi buồn âm ỉ, như thể anh đang gánh một quá khứ chưa nguôi.
Cô muốn hỏi, nhưng không dám.
Có điều gì đó ở người đàn ông này khiến cô vừa muốn tiến gần, vừa muốn giữ khoảng cách.
Chiều, khi tan ca, mưa nặng hạt hơn.
Mei quên mang ô lên tầng, đành đứng ở sảnh nhìn ra đường. Dòng người vội vã đi qua, ô nối ô, chỉ mình cô lẻ loi dưới mái hiên.
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng:
“Em lại quên ô nữa à?”
Cô quay lại. Là Kuroda, tay cầm chiếc ô đen lớn. Anh đứng cách cô chỉ vài bước, ánh đèn phản chiếu lên gương mặt anh, nửa sáng nửa tối.
“Đi cùng tôi.” – anh nói, không phải mệnh lệnh, mà như một lời mời không thể từ chối.
Mei bước lại gần, cảm nhận hơi ấm của anh khi họ cùng bước vào màn mưa.
Khoảng cách dưới chiếc ô nhỏ hẹp đến mức cô có thể nghe rõ nhịp thở của anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc phảng phất.
Họ đi chậm, từng bước lẫn trong tiếng mưa. Không ai nói gì. Nhưng giữa họ, một điều gì đó vô hình đang dần hình thành — mong manh, mơ hồ, nhưng rõ rệt như hơi ấm lan qua vai áo.
Khi đến ga tàu, anh dừng lại.
“Cảm ơn anh…” – cô nói nhỏ.
Kuroda nhìn cô, ánh mắt chậm rãi, rồi khẽ đáp:
“Lần sau, đừng quên mang ô. Nhưng nếu lỡ quên… anh vẫn sẽ ở đây.”
Cô sững người, chưa kịp phản ứng thì anh đã quay đi, hòa vào dòng người dưới cơn mưa Tokyo dày đặc.
Mei đứng lặng, nhìn theo bóng anh xa dần.
Giữa tiếng mưa và ánh đèn mờ, cô biết…
Từ khoảnh khắc đó, một điều gì đó trong tim cô đã thật sự đổi khác.