giữa thành phố không ngủ

Chương 3: Ánh nhìn qua khung kính mờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Tokyo hôm đó tràn đầy nắng. Ánh sáng xuyên qua những tòa cao ốc kính, phản chiếu lấp lánh lên sàn gỗ trong văn phòng tầng 28. Akiyama Mei bước vào công ty sớm hơn thường lệ, vẫn với dáng vẻ chỉnh chu: áo sơ mi trắng, váy bút chì đen, tóc buộc gọn phía sau. Mọi thứ ở cô luôn có trật tự — giống như cách cô giữ khoảng cách với thế giới.

Cánh cửa kính của phòng giám đốc sáng tạo mở hé. Kuroda Hayato đã ở đó từ khi nào, ngồi bên cửa sổ, ly cà phê còn bốc khói, ánh mắt lặng lẽ dõi theo thành phố đang thức giấc. Anh mặc sơ mi đen, tay áo xắn cao để lộ cổ tay rắn rỏi, trên bàn là những bản phác thảo dang dở.

Khi Mei bước qua, Hayato khẽ nói mà không nhìn lên:

— “Bản kế hoạch chiến dịch tháng tới, cô đã chỉnh sửa chưa?”

Giọng anh trầm và dứt khoát, không để lộ cảm xúc. Mei đặt tài liệu xuống bàn, đáp nhẹ:

— “Tôi đã cập nhật theo góp ý của anh hôm qua. Nếu anh muốn, tôi có thể trình bày lại.”

Hayato ngẩng lên. Ánh mắt anh chạm vào cô — lạnh nhưng sâu, như muốn soi thấu cả suy nghĩ phía sau vẻ điềm tĩnh đó. Anh im lặng vài giây, rồi đứng dậy, tiến đến gần cô hơn. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn vài bước.

— “Cô luôn làm việc tốt, Mei. Nhưng đôi khi… quá cẩn trọng lại khiến ý tưởng mất đi linh hồn.”

Mei hơi sững lại. Câu nói ấy vừa là lời khuyên, vừa như một sự thách thức.

— “Tôi nghĩ trách nhiệm của tôi là bảo đảm mọi thứ an toàn cho thương hiệu, chứ không phải mạo hiểm vì cảm xúc.”

Một nụ cười thoáng hiện trên môi Hayato — nửa mỉa mai, nửa thú vị.

— “Cảm xúc chính là thứ khiến người ta tin vào thương hiệu, và cũng khiến con người sống thật với chính mình.”

Mei không đáp. Trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra mình đang bị cuốn vào ánh mắt anh — ánh mắt mang theo một thứ gì đó mơ hồ giữa tổn thương và đam mê.

Buổi chiều hôm đó, họ cùng tham dự buổi họp chiến lược với ban giám đốc. Kuroda trình bày ý tưởng táo bạo cho chiến dịch mới: một quảng cáo lấy cảm hứng từ “những khoảnh khắc chưa được nói ra” giữa người với người — một chủ đề mang sắc thái cảm xúc, khác xa những gì công ty từng làm.

Mei ngồi ở hàng ghế bên, chăm chú quan sát anh. Cách Hayato nói, từng cử chỉ, từng nhấn nhá trong giọng — tự tin, cuốn hút, và có gì đó… rất thật. Cô thấy tim mình đập nhanh một nhịp.

Khi cuộc họp kết thúc, các giám đốc khác rời phòng. Chỉ còn lại Mei và Hayato. Anh bước đến bên cô, đặt tài liệu xuống, giọng trầm hơn thường lệ:

— “Tôi muốn cô phụ trách dự án này cùng tôi. Không chỉ vì cô là người giỏi nhất trong đội, mà vì tôi nghĩ… cô hiểu điều tôi đang nói.”

Mei ngẩng lên, ánh mắt hai người chạm nhau qua khung kính mờ phản chiếu ánh hoàng hôn. Cô không nói gì, chỉ gật nhẹ.

Trong khoảnh khắc ấy, giữa nhịp thở và ánh sáng cuối ngày, cả hai đều hiểu — thứ đang bắt đầu giữa họ không chỉ là một dự án.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×